Em trai mồ côi thành thủ khoa, bất ngờ gặp lại chị gái thất lạc sau cơn lũ trong ngày tốt nghiệp. - Tin Hay

Em trai mồ côi thành thủ khoa, bất ngờ gặp lại chị gái thất lạc sau cơn lũ trong ngày tốt nghiệp.

{"aigc_info":{"aigc_label_type":0,"source_info":"dreamina"},"data":{"os":"web","product":"dreamina","exportType":"generation","pictureId":"0"},"trace_info":{"originItemId":"7526206906394873149"}}

Mặt trời rực rỡ chiếu qua những ô cửa kính lớn của hội trường, hắt lên hàng ngàn chiếc áo cử nhân màu xanh thẫm. Tiếng vỗ tay vang dội như sấm khi MC xướng tên thủ khoa Nguyễn An. An, trong bộ lễ phục trang trọng, bước lên bục danh dự, ánh mắt anh lấp lánh niềm tự hào. Giây phút này, anh đã chờ đợi từ rất lâu. Đây không chỉ là thành quả của những năm tháng miệt mài đèn sách, mà còn là minh chứng cho sự kiên cường, nỗ lực không ngừng nghỉ của một chàng trai mồ côi.


An mồ côi từ nhỏ. Một trận lũ lịch sử năm anh lên năm tuổi đã cưới đi cha mẹ anh, và cũng cuốn trôi người chị gái thân yêu. Ký ức về trận lũ ấy mơ hồ như một giấc mơ tồi tệ: tiếng nước gầm thét, tiếng khóc thất thanh của cha mẹ, và hình ảnh bàn tay nhỏ bé của chị gái vuột khỏi tay anh trong dòng nước xiết. Sau cơn lũ, An may mắn được bà ngoại, người họ hàng duy nhất còn sót lại, tìm thấy và cưu mang.

Bà ngoại An là một người phụ nữ tần tảo, giàu đức hy sinh. Bà đã dồn hết tình thương và sức lực để nuôi nấng An khôn lớn. Cuộc sống của hai bà cháu vô cùng khó khăn, đôi khi chỉ có rau cháo qua ngày. Nhưng bà ngoại luôn cố gắng hết sức để An được đi học, để anh không phải chịu thiệt thòi so với bạn bè. “Con phải học thật giỏi, làm rạng danh dòng họ mình,” bà thường nói, ánh mắt đầy vẻ kỳ vọng. Lời nói của bà đã trở thành động lực lớn lao cho An. Anh học ngày học đêm, không ngừng cố gắng để đạt được ước mơ của mình, và để đền đáp công ơn trời biển của bà.

Dù đã có một gia đình mới với bà ngoại, hình ảnh người chị gái thất lạc vẫn luôn ám ảnh tâm trí An. Anh nhớ mang máng về một cô bé có mái tóc dài, đôi mắt to tròn và nụ cười hiền lành. Anh vẫn thường tự hỏi, liệu chị gái anh có còn sống? Chị đang ở đâu? Chị có còn nhớ về đứa em trai bé bỏng này không? Mỗi đêm, An thường mơ thấy chị, thấy cảnh chị bị nước lũ cuốn đi, và anh lại giật mình tỉnh giấc trong nỗi sợ hãi và tiếc nuối.

Khi cầm trên tay tấm bằng thủ khoa danh giá, An nhìn xuống hàng ghế khán giả, tìm kiếm hình bóng bà ngoại. Bà ngồi đó, mái tóc bạc phơ, đôi mắt rưng rưng niềm tự hào. An mỉm cười.

“Kính thưa quý vị đại biểu, quý thầy cô, và toàn thể các bạn sinh viên,” An bắt đầu phát biểu, giọng anh trầm ấm, rõ ràng. “Hôm nay, con đứng ở đây, với tấm bằng thủ khoa trên tay, là nhờ vào sự dìu dắt của quý thầy cô, sự động viên của bạn bè. Nhưng trên hết, đó là nhờ vào công lao trời biển của bà ngoại con.”

An dừng lại một chút, ánh mắt anh nhìn về phía bà ngoại, đầy vẻ biết ơn. “Bà ngoại đã hy sinh tất cả để nuôi nấng con khôn lớn, đã là điểm tựa vững chắc cho con trong những tháng ngày khó khăn nhất. Con xin gửi lời tri ân sâu sắc nhất đến bà ngoại.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. An nhìn xuống, cảm nhận sự ấm áp từ những tràng pháo tay ấy. Anh hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, giọng anh hơi run rẩy. “Con cũng muốn nhắc đến một người nữa. Một người mà con đã thất lạc từ rất lâu rồi.”

Cả khán phòng im lặng. Mọi người đều chăm chú lắng nghe.

“Năm con lên năm tuổi, một trận lũ lớn đã cướp đi cha mẹ con, và cũng cuốn trôi người chị gái của con,” An nói, giọng anh nghẹn lại. “Con không còn nhớ rõ mặt chị nữa, nhưng con vẫn luôn nhớ về chị. Con luôn ước, giá như hôm nay, chị cũng có mặt ở đây, chứng kiến khoảnh khắc này của đứa em trai bé bỏng của chị.”

An ngước nhìn lên trần nhà, cố gắng kìm nén cảm xúc. “Dù chị đang ở đâu, con mong chị vẫn luôn bình an. Em trai bé bỏng của chị, em đã lớn thật rồi.”

Vừa dứt lời, giữa tràng pháo tay vang dội, từ hàng ghế cuối cùng của khán phòng, một cô gái đứng dậy. Cô có dáng người thanh mảnh, mái tóc dài đến ngang vai và đôi mắt to tròn, đỏ hoe. Gương mặt cô đẫm lệ, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên một tia hy vọng và sự nhận ra.

Cô gái bước từng bước run rẩy về phía sân khấu. Mọi người trong khán phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. An cũng nhìn xuống, ánh mắt anh chợt khựng lại. Anh không biết cô gái đó là ai, nhưng một cảm giác thân thuộc lạ lùng chợt dâng lên trong lòng anh.

Cô gái bước đến gần bục, đôi mắt cô nhìn thẳng vào An, ánh mắt cô tràn đầy tình yêu thương và nỗi nhớ. “Em trai bé bỏng của chị,” cô khẽ gọi, giọng cô run rẩy, lạc đi vì xúc động. “Em đã lớn thật rồi.”

An sững sờ. Trái tim anh đập thình thịch. Giọng nói ấy… không thể nào nhầm lẫn được. Đó là giọng nói mà anh đã nghe trong những giấc mơ, là giọng nói của người chị gái mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.

“Chị… chị là chị của em sao?” An hỏi, giọng anh run rẩy, nghẹn ngào.

Cô gái gật đầu, nước mắt cô lăn dài. “Chị là chị của em, An à. Chị là An Nhiên.”

Lúc này, Hùng như vỡ òa. Anh chạy xuống khỏi bục, ôm chầm lấy người chị gái. Anh ôm chặt lấy chị, như thể sợ rằng chị sẽ biến mất một lần nữa. Mùi hương quen thuộc từ vòng tay chị, một mùi hương mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay, giờ đây lại ở ngay trước mắt anh.

“Chị ơi… em đã tìm chị bao lâu nay!” An nói, nước mắt anh tuôn như mưa. “Chị ở đâu? Tại sao chị lại không về với em?”

An Nhiên ôm chặt lấy em trai, vuốt ve mái tóc anh. “Chị không bỏ em, An à. Chị chưa bao giờ bỏ em.” An Nhiên bắt đầu kể câu chuyện của mình, giọng cô nghẹn ngào.

Sau trận lũ năm đó, An Nhiên bị dòng nước cuốn trôi. Cô bị trôi dạt ra tận một làng chài xa xôi. May mắn thay, cô được những người dân chài tốt bụng cứu sống. Nhưng cú sốc từ trận lũ đã khiến An Nhiên bị mất trí nhớ. Cô không nhớ mình là ai, không nhớ gia đình mình ở đâu. Những người dân chài đã cưu mang cô, đặt tên cho cô là Nhiên. Cô lớn lên ở làng chài, sống một cuộc sống giản dị, bình yên.
Năm tháng trôi qua, trí nhớ của An Nhiên dần phục hồi. Những mảnh ký ức vụn vỡ về gia đình, về trận lũ, và về đứa em trai bé bỏng dần hiện về trong tâm trí cô. Cô nhớ về ngôi nhà cũ, nhớ về cha mẹ, và nhớ về cậu em trai tên An. An Nhiên quyết định đi tìm gia đình mình. Cô đã tìm kiếm khắp nơi, hỏi thăm từng người, từng chút một. Nhưng tất cả đều vô vọng. Cô không có bất kỳ manh mối nào để tìm lại gia đình mình.
Và định mệnh đã đưa họ đến với nhau trong ngày trọng đại này. An Nhiên, sau bao nhiêu năm tìm kiếm, đã không còn nhiều hy vọng. Cô đang làm việc ở một nhà hàng gần trường đại học. Vô tình, cô nghe được những người đồng nghiệp nhắc đến một buổi lễ tốt nghiệp, với tên thủ khoa là “Nguyễn An”, và câu chuyện về một chàng trai mồ côi mất chị trong trận lũ. Tim cô bỗng đập nhanh hơn. Một linh cảm lạ lùng chợt dâng lên trong lòng. Cô quyết định đến xem, với một tia hy vọng cuối cùng.

Và rồi, khi nghe An phát biểu, khi anh nhắc đến người chị gái thất lạc của mình, An Nhiên đã nhận ra. Cô đã nhận ra em trai mình, đứa em mà cô đã mang nặng tình thương, đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm.

Cả khán phòng chìm trong sự im lặng xúc động. Tiếng khóc nức nở của An Nhiên, tiếng khóc nghẹn ngào của An, và cả tiếng khóc của những vị khách mời, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí đầy cảm xúc. Mọi người đều rơi nước mắt trước niềm hạnh phúc đoàn viên của hai chị em.

Bà ngoại An cũng bước đến, ôm lấy An Nhiên. Bà nhìn cháu gái, nước mắt bà lăn dài. “Nhiên ơi, con đã về rồi! Bà đã chờ con bao lâu nay!”

An Nhiên ôm chặt lấy bà ngoại, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay bà. Cô đã tìm thấy gia đình mình rồi.

Buổi lễ tốt nghiệp đã biến thành một buổi đoàn viên đầy nước mắt và cảm xúc. An cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được trút bỏ. Anh không còn là một đứa trẻ mồ côi nữa. Anh đã tìm thấy chị gái mình, người chị mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Sau buổi lễ, An và An Nhiên ngồi lại với nhau, kể cho nhau nghe về những gì đã xảy ra trong hai mươi năm qua. An Nhiên kể về cuộc sống của cô ở làng chài, về những người dân chài tốt bụng đã cưu mang cô, và về những ký ức dần trở lại trong tâm trí cô. An kể về cuộc sống của anh với bà ngoại, về những khó khăn mà hai bà cháu đã trải qua, và về ước mơ của anh.

“Chị ơi, em xin lỗi vì đã nghĩ chị bỏ rơi em,” An nói, nắm chặt tay chị.

“Không sao đâu em trai,” An Nhiên nói. “Chị hiểu mà. Em không có lỗi gì cả. Lỗi là do chị, do chị đã để lạc mất em.”

An đưa An Nhiên về nhà. Bà ngoại An rất vui mừng. Bà chào đón An Nhiên như một người con đã xa cách lâu ngày. Căn nhà của An giờ đây ấm áp hơn bao giờ hết, với sự hiện diện của chị gái anh.

An Nhiên không muốn An phải lo lắng cho mình. Cô vẫn muốn tiếp tục công việc của mình. Nhưng An không đồng ý. Anh muốn chăm sóc chị, muốn bù đắp cho chị những năm tháng mà họ đã xa cách. Anh dành nhiều thời gian hơn cho chị, đưa chị đi mua sắm, cùng chị đi ăn những món ăn ngon.

An Nhiên cũng rất yêu thương An. Cô tự hào về em trai mình, về sự kiên cường và nỗ lực của anh. Cô thường xuyên nấu những món ăn ngon cho An và bà ngoại. Cô trò chuyện với bà, hỏi han sức khỏe của bà. Bà ngoại cảm thấy mình thật may mắn khi có hai đứa cháu hiếu thảo như An và An Nhiên.

Cuộc sống của An giờ đây thật sự trọn vẹn. Anh có một người bà yêu thương, một người chị gái mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay. Anh hiểu rằng, hạnh phúc không phải là điều gì đó xa vời, mà là những điều giản dị nhất, những điều đến từ tình yêu thương, sự gắn kết của gia đình.

Mỗi khi nhìn thấy An Nhiên mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt chị tràn đầy niềm hạnh phúc, An lại cảm thấy một sự bình yên trong lòng. Anh biết, anh đã không còn là một đứa trẻ mồ côi nữa. Anh đã có một gia đình trọn vẹn, một nơi để thuộc về.

Câu chuyện của An và An Nhiên đã trở thành một giai thoại trong gia đình và bạn bè. Đó là một câu chuyện về định mệnh, về tình chị em thiêng liêng, và về niềm hy vọng không bao giờ tắt. Cuộc đời có thể mang đến cho chúng ta nhiều thử thách, nhiều biến cố, nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta không bao giờ được từ bỏ hy vọng, và luôn tin rằng, những điều kỳ diệu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

An không còn cảm thấy buồn man mác nữa. Thay vào đó là sự bình yên, tự tin và niềm vui. Anh đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời mình, và anh biết, hạnh phúc sẽ luôn ở bên anh, cùng với gia đình nhỏ bé của mình.

Và mỗi năm, vào ngày lễ tốt nghiệp, An và An Nhiên lại cùng bà ngoại, cùng nhau kỷ niệm ngày hạnh phúc đó. Ngày mà họ đã đoàn tụ, ngày mà tình yêu thương đã chiến thắng mọi khoảng cách và thử thách. An nhìn An Nhiên, nhìn ánh mắt chị vẫn long lanh niềm hạnh phúc, và anh thầm cảm ơn số phận đã cho anh một cuộc đời trọn vẹn đến thế. Anh biết, câu chuyện của anh sẽ là một bài học về tình yêu và hy vọng, mãi mãi được kể lại.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *