Tôi là Ngọc Anh – 28 tuổi, từng làm trợ lý giám đốc ở một tập đoàn bất động sản lớn. Tôi không nghèo, nhưng từ bé đã chứng kiến mẹ khổ sở vì cha bỏ đi, phải tằn tiện từng đồng lo cho tôi ăn học. Trong tôi luôn hình thành một ước mơ mãnh liệt: phải lấy chồng giàu. Không cần phải yêu quá nhiều, chỉ cần anh ấy có thể cho tôi một cuộc sống an toàn, đủ đầy, không phải cúi mặt trước đồng tiền như mẹ tôi từng làm.
Tôi quen Minh – chồng tôi – trong một buổi tiệc giới thiệu dự án do công ty tổ chức. Anh là nhà đầu tư lớn, hơn tôi 12 tuổi, ít nói nhưng ánh mắt sắc lạnh và có phần nguy hiểm. Lúc đầu, tôi không có ấn tượng tốt. Nhưng rồi Minh lại chủ động tìm tôi sau đó, nhẹ nhàng, lịch thiệp và… có một sức hút kỳ lạ. Anh không phô trương như những đại gia khác, nhưng luôn khiến người đối diện thấy mình nhỏ bé. Chỉ 3 tháng sau, anh cầu hôn tôi.Gia đình tôi mừng ra mặt. Mẹ khóc, nói tôi đã thoát khỏi số kiếp nghèo hèn. Bạn bè ghen tị, bảo tôi “trúng số”. Và tôi – thú thật – cũng cảm thấy hãnh diện. Không phải vì tôi quá yêu Minh, mà vì tôi nghĩ mình đã thắng. Tôi toan tính giỏi hơn người khác.
Đám cưới diễn ra linh đình. Nhà hàng sang trọng, dàn xe rước dâu xếp hàng dài cả con phố nhỏ quê tôi. Ai cũng gọi tôi là “cô dâu lọ lem”. Tôi mỉm cười, tin rằng mình đã đổi đời.Cho đến đêm tân hôn…
Căn biệt thự của Minh nằm trong khu compound cao cấp, có bảo vệ riêng, hệ thống an ninh như doanh trại quân đội. Tôi từng nghĩ đó là do anh giàu, muốn được riêng tư. Khi bước vào căn nhà, mọi thứ đều hoàn hảo, bài trí đậm chất tối giản kiểu Nhật – đúng gu tôi. Minh đưa tôi đi một vòng, giới thiệu từng phòng. Cuối cùng là căn phòng nhỏ ở tầng 2, anh gọi là “phòng làm việc”“Em không cần vào đây. Nơi này chỉ để anh xử lý tài liệu thôi.” – Anh nói rất nhẹ, nhưng ngữ khí khiến tôi hơi rùng mình. Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm.
Nhưng đêm đó, khi Minh nói có việc đột xuất cần xử lý và để tôi một mình trong phòng ngủ, tôi lại tò mò. Tôi không định phá vỡ lời dặn, nhưng khi đi tìm nước uống ở tầng dưới, tôi nghe tiếng lạch cạch kỳ lạ từ phòng làm việc. Cánh cửa khép hờ. Tôi ngập ngừng, rồi đẩy nhẹ.
Phòng làm việc không giống tôi tưởng. Không có máy tính, không sách vở, cũng không ánh sáng ấm cúng. Căn phòng sơn đen hoàn toàn, chỉ có một chiếc bàn dài, trên đó đặt đầy các hộp hồ sơ được phân loại kỹ lưỡng. Dọc bức tường là hàng chục tấm ảnh – ảnh chụp lén. Người trong ảnh đều là phụ nữ.Tôi tiến lại gần.
Một người đang đi siêu thị. Người khác ngồi trong quán cà phê. Có người đang ôm con, có người vừa bước ra khỏi phòng tập yoga. Tất cả đều bị chụp từ xa, lén lút. Không ai nhìn vào máy ảnh. Không ai biết mình bị theo dõi.Tôi bắt đầu run. Và rồi tôi thấy… ảnh của mình. Tấm ảnh tôi ngồi ở bàn làm việc trong văn phòng, đang uống nước và nhìn xuống điện thoại. Một góc nghiêng hoàn hảo. Không phải ảnh lấy từ camera công ty – mà là từ một ống kính đặt ở đâu đó gần sát.
Tôi lùi lại, tim đập thình thịch. Cơn choáng váng ập đến khi tôi nhận ra: tất cả những người phụ nữ này đều có nét giống tôi. Cao khoảng 1m6, da sáng, tóc đen dài, môi đầy – có người giống tôi y đúc như sinh đôi.“Em vào đây làm gì?”
Giọng Minh vang lên sau lưng tôi. Anh đứng đó, không giận, không hoảng. Chỉ yên lặng, như thể anh biết chắc tôi sẽ vào.
Tôi không nói được lời nào. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng tim tôi đập mạnh đến mức tôi tưởng mình sắp ngất. Đêm tân hôn. Tôi không thể ngờ mình sẽ phát hiện ra điều như vậy.
Minh bước vào phòng, đóng cửa lại. Không nhanh, không vội, không hề có vẻ mất kiểm soát. Tôi lùi bước, và chính lúc đó, tôi nhận ra: cánh cửa không có tay nắm phía trong.
Tôi bị nhốt lại.
Tôi bị nhốt. Trong căn phòng đen ngòm ấy, với hàng chục bức ảnh phụ nữ – những bản sao khác nhau của chính tôi – đang dán chi chít trên tườngTôi đập cửa. Tôi gào lên. Nhưng Minh không phản ứng. Chỉ có tiếng giày anh ta rời đi, từng bước một – chậm rãi, bình tĩnh, như thể chuyện này hoàn toàn không mới với anh.
Tôi mất bao lâu để ngừng hoảng loạn? Có thể là vài phút, có thể là cả giờ. Nhưng khi ngồi bệt xuống sàn gỗ lạnh, tôi nhận ra: mình không thể ngồi đó chờ. Phải tìm cách ra ngoài. Phải hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi lục tìm mọi thứ có thể trong phòng: các hộp hồ sơ, ngăn bàn, cả sàn nhà dưới tấm thảm mỏng. Tất cả đều ngăn nắp một cách kỳ quái. Minh phân loại các hồ sơ như một tay điều tra chuyên nghiệp: tên, tuổi, sở thích, địa điểm thường lui tới, giờ giấc hoạt động. Mỗi người phụ nữ đều được theo dõi từ 1 đến 3 tháng. Tôi rùng mình khi nhận ra có một số người được đánh dấu bằng bút đỏ, kèm chú thích: “biến mất”.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Tôi lần theo ánh đèn mờ từ một góc tường – nơi duy nhất có khe sáng nhỏ, có lẽ từ hệ thống thông khí. Khi đến gần, tôi thấy một két sắt nhỏ âm tường, loại có mã số. Trên đó có dán một mẩu giấy ghi dòng chữ: “Chỉ dành cho người xứng đáng.”
Tôi đoán – hoặc hi vọng – rằng trong két có thể là điện thoại, chìa khóa hoặc bất cứ thứ gì giúp tôi thoát thân. Nhưng mã số thì sao?
Tôi ngồi lặng, cố nhớ lại từng chi tiết nhỏ mà Minh từng nói. Và rồi – như một tia sáng lóe lên – tôi nhớ ra chiếc vòng tay Minh tặng tôi trong ngày cầu hôn. Mặt sau khắc dòng số lạ: 050394.
Tôi nhập dãy số đó.
Két mở ra.
Bên trong là một chiếc điện thoại cũ, một USB và… một quyển sổ tay da nâu đã sờn. Tim tôi đập mạnh, tay run rẩy lật mở. Trang đầu tiên là ảnh một cô gái – xinh đẹp, nét mặt nhẹ nhàng, dịu dàng, tên là Thư, sinh năm 1994.
Tôi đọc tiếp. Ghi chép là của Minh. Anh theo dõi từng hành động của Thư: cô ăn gì, đi đâu, thậm chí thời gian cô tắm mỗi tối. Nhưng điều kinh hoàng hơn cả là ở cuối sổ: các đoạn nhật ký viết tay, lặp đi lặp lại:
“Tôi chỉ đang tái tạo. Tôi muốn hoàn thiện. Không ai hiểu tôi. Họ giống cô ấy, nhưng chưa ai là bản sao hoàn hảo.”
Cô ấy?
Tôi lật trang cuối. Một bức ảnh rơi ra. Là Thư – ngồi bên Minh. Hai người cười, rất hạnh phúc. Mặt Thư hiện rõ trong ánh sáng đèn phòng. Tôi chết sững. Cô ấy không chỉ giống tôi – mà còn là tôi. Hoặc tôi là cô ấy.
Không. Không phải chị em song sinh. Tôi không có chị em.
Mọi thứ bắt đầu xâu chuỗi lại như một bộ phim kinh dị: Minh từng yêu Thư. Cô ấy mất tích, có thể đã chết. Từ đó, anh ta bắt đầu săn tìm những người giống cô ấy – giống tôi – và… theo dõi, tiếp cận, rồi “loại bỏ” khi không đạt.
Tôi là bản sao mới nhất.
Và có thể – là bản cuối cùng.
Tiếng mở cửa vang lên.
Minh bước vào, tay cầm ly rượu. “Em vào được két sắt?” – anh hỏi, giọng nhẹ như gió.
Tôi siết chặt quyển sổ. “Anh đã làm gì cô ấy?”
Anh không trả lời. Chỉ tiến lại gần. “Em là người giống cô ấy nhất. Từ ánh mắt đến cách em ngáp khi buồn ngủ. Em thậm chí còn thích cùng một loại nước hoa.”
Tôi nuốt khan. “Tôi không phải cô ấy.”Minh mỉm cười. “Không, em tốt hơn cô ấy.”
Đó là giây phút tôi hiểu: tôi sẽ không thể rời khỏi nơi này nếu không đấu tranh. Không bằng lời nói.
Khi Minh đưa tay chạm vào tóc tôi, tôi vung quyển sổ đập mạnh vào mặt anh, rồi lao ra cửa. Không khóa! Tôi chạy như điên xuống cầu thang, va phải một chiếc bình sứ vỡ tan. Còi báo động vang lên – có vẻ là do tôi kích hoạt khi chạy ra cổng.
Bảo vệ lao tới, nhưng tôi hét lên: “Cứu tôi! Tôi bị giam! Anh ta là kẻ bệnh hoạn!” – giọng tôi khàn đặc.
Minh xuống đến nơi, nhưng máu rỉ trên trán, khuôn mặt đầy kinh ngạc – lần đầu tôi thấy anh không còn kiểm soát tình hình.
Tôi không nhớ rõ sau đó chuyện gì diễn ra. Chỉ biết cảnh sát đến. Họ giữ Minh lại để điều tra.
3 tháng sau…
Tôi chuyển khỏi thành phố. Tránh ánh đèn. Tránh mọi thứ quen thuộc.
Kết quả điều tra hé lộ: trong khu vườn phía sau nhà Minh, có dấu hiệu từng chôn thứ gì đó. Hài cốt chưa xác định danh tính đang được giám định. Chiếc USB chứa hàng trăm tệp video quay lén – không chỉ tôi, mà cả những “bản sao” trước tôi.Minh – người đàn ông trong mơ, hóa ra là kẻ không thể buông bỏ quá khứ. Thay vì chấp nhận mất mát, anh ta cố tạo ra một “Thư” mới. Tôi – may mắn thoát khỏi cái kết của những người trước.
Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn mơ thấy căn phòng đen ấy. Vẫn nghe tiếng cười trầm khẽ của Minh bên tai.
Và tôi không chắc – rằng mình thực sự thoát được… hay chỉ là tạm hoãn ngày tái hiện ác mộng.