Nam ơi… bố có tiền rồi… cả nhà mình đi Hạ Long chơi 1 chuyến nhé
Ông Bình, một người đàn ông khắc khổ với làn da rám nắng vì sương gió, cả đời gắn bó với chiếc xe ôm cũ kỹ trên những con phố tấp nập của Hà Nội. Vợ ông, bà Lan, quanh năm miệt mài với chiếc chổi và xe rác, giữ cho những con đường của Thủ đô luôn sạch đẹp. Cuộc sống lam lũ nhưng gia đình ông bà luôn tràn ngập tiếng cười của hai đứa con: Nam, cậu con trai cả đang bước vào kỳ thi đại học quan trọng, và bé Hà, cô con gái út xinh xắn, lanh lợi.
Thấu hiểu sự vất vả của con trai trong suốt những năm đèn sách, ông Bình đã hứa, nếu Nam thi đỗ đại học, cả nhà sẽ có một chuyến du lịch Hạ Long. Đó là ước mơ nhỏ nhoi mà cả gia đình ấp ủ bấy lâu, một phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng của Nam và cũng là dịp để cả nhà có những kỷ niệm đẹp bên nhau.
Ngày Nam nhận giấy báo trúng tuyển, cả căn nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười. Ông Bình dù phải chắt chiu từng đồng cũng quyết tâm thực hiện lời hứa. Cả gia đình háo hức chuẩn bị cho chuyến đi. Nam hồi hộp mường tượng về vẻ đẹp kỳ vĩ của Vịnh Hạ Long qua những trang sách và thước phim. Bé Hà thì không ngừng hỏi về những hòn đảo đá vôi và những câu chuyện cổ tích về vùng biển này.
Ngày cả gia đình đặt chân lên du thuyền, ánh mắt ai nấy đều lấp lánh niềm vui. Ông Bình nắm chặt tay vợ, bà Lan tựa đầu vào vai chồng, ngắm nhìn những con sóng xanh biếc. Nam và Hà không rời mắt khỏi khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, những hòn đảo đá vôi sừng sững như những tòa lâu đài cổ kính mọc lên giữa biển khơi.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi chiếc du thuyền đang lướt êm trên vịnh, bầu trời trong xanh bỗng chốc vần vũ mây đen. Gió nổi lên từng cơn mạnh, mưa trút xuống xối xả. Những con sóng dữ dội thi nhau vỗ vào mạn thuyền, khiến chiếc tàu chao đảo dữ dội. Tiếng la hét hoảng loạn vang lên khắp nơi.
Trong cơn hỗn loạn, một đợt sóng lớn ập đến, nhấn chìm một phần con tàu. Mọi thứ trở nên quay cuồng. Nam cố gắng bám víu vào một chiếc ghế, tuyệt vọng gọi tên bố mẹ và em gái. Nước lạnh buốt tràn vào miệng mũi, cậu chới với trong cơn mưa giông dữ dội.
Khi con tàu lật úp, Nam bị hất văng ra ngoài. Cậu cố gắng ngoi lên mặt nước, trong cơn tuyệt vọng bơi xung quanh, tìm kiếm bóng dáng thân quen. Tiếng mưa xối xả, tiếng sóng biển gầm rú át đi mọi âm thanh khác. Cậu gọi khản cả giọng, nhưng không ai đáp lời.
Trong làn nước lạnh lẽo và bóng tối mịt mùng, Nam cố gắng bám vào một mảnh vỡ của con tàu. Hình ảnh bố mẹ và em gái hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu nhớ nụ cười hiền hậu của bố, ánh mắt dịu dàng của mẹ và tiếng cười trong trẻo của Hà. Tất cả như những thước phim quay chậm, gieo vào lòng cậu một nỗi sợ hãi và bất lực tột cùng.
Mặc dù kiệt sức, Nam vẫn cố gắng vùng vẫy, hy vọng mong manh sẽ tìm thấy người thân. Nhưng biển cả bao la và hung dữ, dường như đã nuốt chửng tất cả. Sau nhiều giờ vật lộn trong vô vọng, Nam dần nhận ra sự thật đau đớn: chuyến đi Hạ Long mà cả nhà hằng mong ước đã trở thành chuyến đi cuối cùng của gia đình cậu.
Khi bình minh ló rạng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua màn mưa, Nam được lực lượng cứu hộ tìm thấy trong tình trạng kiệt sức và hoảng loạn. Cậu là người duy nhất sống sót trong gia đình bốn người. Đặt chân lên bờ, Nam như một cái xác không hồn. Cậu thẫn thờ nhìn về phía biển khơi, nơi những người thân yêu của cậu mãi mãi nằm lại.
Từ một cậu học sinh nghèo vượt khó, Nam bỗng chốc trở thành một đứa trẻ mồ côi, mất đi cả gia đình chỉ sau một chuyến đi. Ước mơ về cánh cổng đại học giờ đây trở nên vô nghĩa. Hạ Long, nơi lẽ ra sẽ là kỷ niệm đẹp, giờ đây chỉ gợi lên trong lòng cậu nỗi đau đớn và mất mát không gì bù đắp được. Cuộc đời cậu, từ nay về sau, sẽ mang một vết sẹo sâu sắc, nhắc nhở về chuyến đi định mệnh và sự vô thường của số phận.
XEM THÊM:
Nạn nhân tàu Vịnh Xanh 58 á/m ảnh với lời từ biệt ‘thôi chào anh em, tôi đi’ anh đuối sức, tự buông tay, có lẽ anh ấy quá mệt khi lặn từ trong tàu ra khỏi mặt nước.
Nạn nhân tàu Vịnh Xanh 58 á/m ảnh với lời từ biệt ‘thôi chào anh em, tôi đi’ anh đuối sức, tự buông tay, có lẽ anh ấy quá mệt khi lặn từ trong tàu ra khỏi mặt nước.
Thoát ch,ết sau vụ lật tàu, anh Quân vẫn chưa nguôi ám ảnh bởi lời từ biệt của người đàn ông buông tay khỏi chiếc ghế gỗ giữa biển khơi: “Thôi chào anh em, tôi đi”.
Là một trong những người may mắn sống sót sau vụ lật tàu du lịch Vịnh Xanh 58 trên vịnh Hạ Long, anh Nguyễn Hồng Quân (SN 1985, quê Nghệ An) vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhớ lại thảm kịch đã cướp đi sinh mạng của 35 người và khiến 4 người khác mất tích.
Anh Quân kể, sáng 19/7, sau khi hoàn thành công việc được công ty giao tại Quảng Ninh, anh ngồi cà phê ở phường Bãi Cháy và nảy sinh ý định mua vé tham quan các hang động ngoài khơi.
“12h55, tàu xuất bến từ Cảng tàu khách quốc tế Hạ Long trong tiết trời nắng đẹp. Chúng tôi di chuyển được khoảng 30 phút thì bất ngờ gặp mưa lớn. Ít phút sau, gió nổi lên dữ dội, rồi một con sóng lớn ập tới khiến con tàu bị lật úp”, anh Quân nhớ lại.

Anh Nguyễn Hồng Quân kể về thời điểm tàu du lịch bị lật. (Ảnh: Minh Đức)
Trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối, anh nghe thấy tiếng hét thất thanh của một nữ nhân viên làm ở quầy bếp. Khoang khách trở nên hỗn loạn rồi nhanh chóng lặng đi. Trong khoảnh khắc định thần, anh Quân nghĩ rằng mình khó có thể sống sót.
May mắn thay, trong giây phút sinh tử, anh phát hiện ánh sáng le lói từ khu vực bếp, liền lần theo cầu thang để tìm lối thoát khỏi thân tàu, cố gắng ngoi lên mặt nước.
Sau khi bơi được khoảng 50m, anh nhìn thấy một chiếc ghế gỗ trôi bồng bềnh, có lẽ bị văng ra từ con tàu gặp nạn. Như chiếc phao cứu sinh giữa biển tuyệt vọng, anh dồn hết sức giữ lấy ghế để níu sự sống.
“Ít phút sau, ba người đàn ông khác cũng trồi lên mặt nước và bám vào chiếc ghế, nghĩ cách bơi vào bờ. Nhưng chỉ được khoảng 15 phút, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đuối sức, tự buông tay, có lẽ anh ấy quá mệt khi lặn từ trong tàu ra khỏi mặt nước. Anh ấy bảo ‘thôi chào anh em, tôi đi’ rồi buông xuôi, dần chìm vào làn nước. Câu từ biệt và đôi mắt tuyệt vọng của anh ấy khiến tôi rất ám ảnh“, anh Quân nghẹn ngào chia sẻ.
Ba người còn lại cố gắng động viên nhau bơi về phía luồng tàu thuyền qua lại với hy vọng mong manh được cứu.
Giữa biển khơi mênh mông, mỗi khi thấp thoáng thấy bóng tàu ở phía xa, ba người đàn ông lại hét khản cổ “cứu với! cứu với!” và không ngừng vẫy tay trong vô vọng.
Sau hơn 3 giờ vật lộn giữa sóng nước, một ngư dân đi thuyền gần đó nghe thấy tiếng kêu yếu ớt, lập tức lái thuyền tới ứng cứu và đưa các nạn nhân lên bờ.
“Nếu trôi thêm 1 tiếng nữa, có lẽ ba anh em không còn cơ hội sống sót. Khi được cứu, ai cũng kiệt sức, tay chân tê cứng, chỉ còn bám vào chiếc ghế theo bản năng sinh tồn“, anh Quân kể lại.

Anh Vũ Anh Tú, thủy thủ trên tàu Vịnh Xanh 58. (Ảnh: Minh Đức)
Cùng bám vào chiếc ghế gỗ với anh Quân, anh Vũ Anh Tú (SN 2000, trú phường Hà An, tỉnh Quảng Ninh) là thủy thủ trên tàu Vịnh Xanh 58.
Với giọng nói còn run run, anh Tú cho biết, thuyền bị lật chỉ trong tích tắc, 48 hành khách và 3 thuyền viên gần như không kịp trở tay. Chỉ trong vòng chưa đầy 10 giây, nước đã tràn ngập mọi khoang. Buồng lái – nơi anh làm việc – là khu vực chìm đầu tiên.
“Khi ấy tôi đang trên cabin của tàu, sự việc diễn ra quá nhanh khiến tất cả không kịp trở tay. Tôi không kịp phản ứng gì cả, lúc tàu bị lật úp, xung quanh tối om. Chỉ thoáng chốc, tôi thấy mình đã trên mặt biển mà không biết mình thoát ra ngoài bằng cách nào“, anh Tú thuật lại.
Vận dụng kỹ năng bơi lội, nam thuyền viên cố thoát thân ra ngoài qua một ô cửa kính nhỏ đã vỡ nham nhở do bị va đập trong quá trình tàu chìm.
“Lúc rơi xuống biển, có thể tôi bị va đập, tay bị rách và xây xát, khi đó không có cảm giác đau mà chỉ sợ hãi mong tìm cách lên bờ. May mắn nhất là tôi thoát được ra ngoài, cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh, trấn tĩnh bản thân. Tôi ngoái lại thì thấy đã bị trôi dạt xa khỏi khu vực tàu bị lật“, anh Tú cho biết thêm.
Trở về từ “cửa tử”, điều đọng lại trong tâm trí Tú không phải ký ức về vụ lật tàu mà chính là giây phút được giải cứu. Khi ấy, cả ba người – anh Tú, anh Quân và anh Mai Quân Hải (quê tỉnh Bắc Ninh) – gương mặt tái nhợt, người ướt sũng, kiệt sức sau nhiều giờ chống chọi giữa biển khơi, nghẹn ngào nhìn nhau thốt lên: “Chúng ta được cứu rồi…“.