Tôi và bạn gái của chồng cùng lúc có thai, mẹ chồng lập tức ra giá - Tin Hay

Tôi và bạn gái của chồng cùng lúc có thai, mẹ chồng lập tức ra giá

{"aigc_info":{"aigc_label_type":0,"source_info":"dreamina"},"data":{"os":"web","product":"dreamina","exportType":"generation","pictureId":"0"},"trace_info":{"originItemId":"7541241542732729653"}}

Tôi tên Lan, một cô gái tỉnh lẻ lấy chồng thành phố. Cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu từ tình yêu, nhưng nhanh chóng biến thành địa ngục khi tôi phát hiện Minh – chồng tôi – ngoại tình với Hương, cô thư ký xinh đẹp ở công ty anh. Lúc đó, tôi vừa biết mình mang thai. Cái tin vui ấy trở thành gánh nặng khi Minh thú nhận: “Anh xin lỗi, nhưng Hương mới là người anh yêu thật sự. Em giữ con hay bỏ, tùy em.”


Mẹ chồng tôi, bà Liên, một người phụ nữ sắc sảo và tham lam, không hề bênh vực con dâu. Bà gọi tôi vào phòng riêng, mắt lạnh tanh: “Lan, con bé kia cũng mang thai rồi. Nhà này cần cháu đích tôn. Nếu đứa trong bụng mày là trai, tao cho mày 2 tỷ để đổi lấy nó. Mày lấy tiền mà đi, danh phận bà mẹ đơn thân cũng được, đừng làm loạn lên.” Bà nói như thể tôi là món hàng trên bàn cân, so sánh với Hương – “tiểu tam” đang vênh váo ngoài cửa. Hương cười khẩy: “Chị ơi, em trẻ hơn, đẹp hơn, và con em chắc chắn là trai. Chị nên biết thân biết phận.”

Mâu thuẫn bùng nổ ngay lúc ấy. Tôi hét lên: “Bà nghĩ tôi là ai? Một con búp bê để các người mua bán?” Minh chen vào, giọng điệu giả tạo: “Lan, em đừng cố chấp. 2 tỷ không phải số nhỏ, em có thể bắt đầu lại.” Họ nghĩ tôi sẽ cắn răng đồng ý, vì tôi xuất thân nghèo khó, vì danh phận vợ hờ, vì chút tiền ấy. Nhưng họ quên rằng, tôi cũng có não, có giới hạn. Tôi không khóc lóc van xin, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc và biến mất

Tôi trốn về quê ngoại, một ngôi làng hẻo lánh mà không ai trong nhà chồng biết. Ở đó, tôi sinh con một mình, đau đớn nhưng kiên cường. Đứa bé chào đời là một cậu bé kháu khỉnh, khỏe mạnh. Nhưng khi làm giấy khai sinh, tôi tự tay ghi giới tính: “Nữ”. Tôi đặt tên con là Linh, che giấu sự thật để không ai có thể tìm ra và cướp mất con tôi. Hai năm trời, tôi sống lầm lũi, làm việc online để nuôi con, không liên lạc với ai từ nhà chồng cũ.

Mâu thuẫn thực sự bùng nổ hai năm sau, khi ông ngoại tôi – một doanh nhân giàu có mà nhà chồng tôi luôn khinh thường vì nghĩ ông nghèo – qua đời. Di chúc của ông được công bố: Khối tài sản 100 tỷ đồng, bao gồm cổ phần công ty, bất động sản và tiền mặt, chỉ được thừa kế bởi “người cháu gái duy nhất còn sống”. Ông ngoại tôi có lý do riêng: Ông từng bị lừa dối bởi con trai, nên chỉ tin tưởng phụ nữ trong gia đình. Tôi – cháu gái ruột – là người thừa kế hợp pháp, nhưng chỉ nếu tôi có con gái, để đảm bảo dòng dõi “nữ quyền” mà ông mong muốn. Nếu con tôi là trai, tài sản sẽ được chia cho các họ hàng xa

Nhà chồng cũ của tôi sốc nặng. Minh và bà Liên từng cười nhạo gia đình tôi, nghĩ tôi chỉ là “con nhà nghèo” nên mới ép tôi bán con. Giờ đây, họ phát hiện sự thật qua luật sư: Tôi thừa kế toàn bộ, vì giấy khai sinh của Linh ghi rõ “gái”. Họ thuê thám tử, lùng sục, thậm chí kiện tụng, nhưng vô ích. Hương – giờ đã sinh con trai cho Minh – đứng hình bên cạnh, mặt tái mét: “Sao có thể? Chị ta… chị ta lừa chúng ta!”

Twist bất ngờ đến khi tôi lộ diện tại tòa. Tôi ôm Linh – thực ra là cậu bé với mái tóc dài và quần áo trung tính – bước vào. “Con tôi là trai,” tôi nói, giọng bình thản. “Nhưng tôi đã ghi là gái để bảo vệ nó khỏi các người. Di chúc của ông ngoại không yêu cầu kiểm tra giới tính thực, chỉ dựa trên giấy tờ pháp lý. Các người đã thua rồi.” Bà Liên ngã quỵ, Minh lắp bắp xin lỗi, Hương khóc lóc van xin chia phần. Nhưng tôi quay lưng, bước ra với khối tài sản và đứa con trai yêu quý

Từ nay, tôi sống tự do, giàu có, dạy con về lòng tự trọng. Còn họ? Chỉ biết đứng hình, hối hận muộn màng. Cuộc đời đôi khi cần một cú twist để công bằng.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *