Chăm mẹ đẻ trong bệnh viện 1 tuần, tôi ngớ người khi bị gia đình chồng thay ổ khóa, cấm cửa để đón nhân tình đang mang thai vào nhà - Tin Hay

Chăm mẹ đẻ trong bệnh viện 1 tuần, tôi ngớ người khi bị gia đình chồng thay ổ khóa, cấm cửa để đón nhân tình đang mang thai vào nhà

Tôi là Quỳnh, 32 tuổi, một người phụ nữ bình thường với cuộc sống hôn nhân tưởng chừng êm đềm. Khoa, chồng tôi, là kỹ sư xây dựng, đẹp trai, miệng lưỡi ngọt ngào, từng khiến tôi say đắm từ cái nhìn đầu tiên. Chúng tôi cưới nhau sau ba năm yêu đương, mua căn nhà chung cư nhỏ ở ngoại ô Hà Nội bằng tiền tiết kiệm của cả hai. Tôi làm nhân viên ngân hàng, Khoa bận rộn với công trình, nhưng chúng tôi vẫn hạnh phúc. Hay ít ra, tôi nghĩ vậy.


Mọi thứ thay đổi khi mẹ tôi – bà Lan, người phụ nữ tảo tần nuôi tôi khôn lớn một mình – đột ngột ngã bệnh. Bà bị suy tim nặng, phải nằm viện cấp cứu. Là con gái duy nhất, tôi xin nghỉ phép dài hạn để chăm bà. Những ngày tháng ở bệnh viện là địa ngục: thức trắng đêm bên giường bệnh, lo tiền viện phí, chạy vạy mua thuốc. Khoa ban đầu còn quan tâm, gọi điện hỏi han, gửi tiền hỗ trợ. Nhưng dần dần, cuộc gọi thưa thớt, anh viện cớ bận việc. Tôi không nghi ngờ, vì tin chồng tuyệt đối. “Anh lo cho em và mẹ lắm, nhưng công việc đang cao điểm,” anh nhắn.

Sau hai tháng, mẹ tôi qua cơn nguy kịch, bắt đầu hồi phục. Tôi thở phào, quyết định về nhà nghỉ ngơi một đêm trước khi quay lại viện. Giữa trưa nắng gắt của mùa hè oi bức, tôi kéo vali về đến cửa nhà. Lạ thay, chìa khóa không mở được. Ổ khóa đã bị thay! Tim tôi đập thình thịch, gọi cho Khoa: “Anh ơi, khóa nhà sao vậy? Em về rồi đây.”

Cửa sổ tầng trên mở ra, Khoa thò đầu: “Quỳnh, em về làm gì? Chúng ta ly hôn đi. Anh đã thay khóa, đồ đạc của em anh ném xuống sân hết rồi.” Tôi ngẩng lên, choáng váng. Giữa sân chung cư, dưới nắng chang chang, vali và túi xách của tôi nằm la liệt, quần áo vương vãi như rác. Cư dân xung quanh bắt đầu xì xào, vài người cầm điện thoại quay video.

Tôi hét lên: “Khoa, anh điên à? Em chăm mẹ bệnh nặng, anh làm thế này là sao?” Khoa cười nhếch mép: “Chăm mẹ? Em bỏ bê nhà cửa, bỏ bê chồng hai tháng trời. Anh chịu hết nổi rồi. Giờ anh có người mới, cô ấy tốt hơn em nhiều.” Rồi, từ cửa chính, một cô gái trẻ trung, ăn mặc diêm dúa bước ra, khoác tay Khoa như bà chủ nhà. “Chị về đi, nhà này giờ là của em và anh Khoa,” ả ta vênh váo.

Mâu thuẫn bùng nổ. Tôi lao đến, giằng co với Khoa: “Nhà này là tài sản chung, anh không có quyền đuổi em! Tiểu tam kia là ai?” Khoa đẩy tôi ngã, giọng lạnh lùng: “Ly hôn đi, em được gì thì tòa quyết. Còn giờ, biến khỏi đây trước khi anh gọi bảo vệ.” Cư dân xung quanh can ngăn, nhưng không ai giúp. Tôi ngồi bệt dưới sân, nắng thiêu đốt da thịt, nước mắt trào ra. Cú tát phũ phàng ấy như chôn vùi tôi. Tôi từng hy sinh hết cho Khoa: nấu ăn, giặt giũ, thậm chí vay tiền cho anh mua xe. Giờ anh phản bội, đuổi tôi như đuổi tà.

Tôi thu gom đồ đạc, gọi taxi về viện với mẹ. Bà Lan thấy con gái tiều tụy, gặng hỏi. Tôi kể hết, khóc nức nở. Mẹ vuốt tóc: “Con ơi, đừng khóc. Mẹ có cách. 7 ngày nữa, mẹ sẽ khiến chúng nó chết lặng.” Tôi ngạc nhiên: “Mẹ, con mất hết rồi. Nhà, chồng, mọi thứ…” Nhưng mẹ chỉ cười bí ẩn: “Chờ đi con. Mẹ từng kể với con về bí mật gia đình mình chưa?”

Những ngày sau, tôi như người mất hồn. Khoa gửi giấy ly hôn qua luật sư, đòi chia tài sản. Tiểu tam – tên Huyền, đồng nghiệp của Khoa – còn đăng story trên Facebook: “Nhà mới, cuộc sống mới bên anh yêu.” Bạn bè tôi xôn xao, nhiều người inbox an ủi, nhưng cũng có kẻ cười nhạo. Mâu thuẫn giữa tôi và Khoa không chỉ là tình cảm, mà còn là lòng tin bị phản bội. Anh từng thề non hẹn biển, giờ coi tôi như kẻ thừa.

Tôi không biết mẹ đang làm gì. Bà gọi điện cho ai đó, thì thầm. Tôi chỉ chăm bà, cố quên nỗi đau. Đúng 7 ngày sau, mẹ bảo: “Con về nhà cũ đi. Mẹ đã sắp xếp.” Tôi do dự, nhưng nghe lời. Về đến nơi, cảnh tượng khiến tôi sốc: Cửa nhà mở toang, Khoa và Huyền ngồi giữa phòng khách, mặt tái mét. Bà nội Khoa – người luôn ghét tôi vì “không sinh con trai” – cũng có mặt, run rẩy. Trên bàn là đống giấy tờ, và một người đàn ông lạ mặt mặc vest: “Tôi là luật sư của bà Lan, mẹ chị Quỳnh.”

Twist bất ngờ ập đến. Hóa ra, căn nhà không phải tài sản chung như tôi nghĩ. 5 năm trước, khi chúng tôi mua nhà, Khoa thiếu tiền, vay mẹ tôi 2 tỷ – một nửa giá nhà. Mẹ tôi, vốn là chủ một công ty nhỏ kinh doanh bất động sản ở quê (bí mật bà giấu vì sợ con rể lợi dụng), đã cho vay không lãi, nhưng lấy giấy nợ và thế chấp sổ đỏ. Khoa ký tên, nhưng giấu tôi vì xấu hổ. Mẹ tôi giữ im, chờ ngày Khoa lộ bộ mặt thật.

Bây giờ, mẹ tôi đòi nợ. Luật sư trình giấy tờ: “Ông Khoa欠 2 tỷ cộng lãi phạt quá hạn, tổng 3 tỷ. Nếu không trả trong 7 ngày, chúng tôi tịch thu nhà.” Khoa quỳ xuống: “Mẹ ơi, con sai rồi. Con không biết…” Bà nội Khoa khóc: “Thằng Khoa ngu, mày phản bội con Quỳnh, giờ mất hết.” Huyền hoảng loạn, bỏ chạy: “Em không biết gì hết”

Tôi đứng đó, chết lặng rồi bật cười. Mâu thuẫn giữa tôi và Khoa giờ lật ngược: Anh là kẻ tham lam, phản bội; tôi là nạn nhân nhưng mạnh mẽ. Khoa van xin: “Quỳnh, tha cho anh. Anh bị con Huyền dụ dỗ.” Nhưng tôi lạnh lùng: “7 ngày trước anh đuổi em dưới nắng, giờ anh nếm mùi đi.” Mẹ tôi từ viện gọi video call: “Con gái, mẹ đã bảo mà. Đừng để đàn ông khinh thường.”

Câu chuyện lan truyền trên Facebook khi tôi đăng bài: “Từ bị đuổi khỏi nhà đến lật kèo chỉ trong 7 ngày. Phụ nữ đừng yếu đuối!” Hàng nghìn like, share. Khoa mất việc vì scandal ngoại tình, gia đình anh phá sản. Tôi ly hôn, lấy lại nhà, và chăm mẹ khỏe mạnh. Cuộc đời dạy tôi: Đừng tin đàn ông mù quáng, và mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *