Mẹ chồng thấy tôi mua cua về cho nhà ngoại liền xỉa xói “thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng”, mẹ chồng thì chưa được miếng nào toàn đem về nhà ngoại - Tin Hay

Mẹ chồng thấy tôi mua cua về cho nhà ngoại liền xỉa xói “thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng”, mẹ chồng thì chưa được miếng nào toàn đem về nhà ngoại

Buổi chiều ấy, tôi đi làm về, ngang qua chợ thấy có mẻ cua đồng tươi rói, nhớ tới lời mẹ đẻ dặn dạo này bà thèm ăn riêu cua, tôi liền mua một túi mang về. Trong đầu nghĩ đơn giản: mai chủ nhật, tôi gửi về quê biếu mẹ, coi như chút tấm lòng.


Vừa bước vào bếp, mẹ chồng đang nhặt rau liền liếc mắt nhìn túi cua, giọng chua chát:

– Ối giời, thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng thế hả? Mẹ chồng thì chưa được miếng nào, toàn đem về nhà ngoại!

Tôi sững lại, đỏ mặt. Chồng ngồi trong phòng khách nghe thấy nhưng giả vờ cắm cúi vào điện thoại. Tôi cắn môi, cố nhã nhặn:

– Mẹ ạ, cua này con mua cho mẹ đẻ con. Dạo này bà yếu, chẳng ăn uống được gì…

– Thế còn tao? – Mẹ chồng đập mạnh nắm rau xuống thau nước, giọng gắt gỏng – Tao cũng là mẹ, sao không thấy mày mua cho tao miếng nào? Hay là chỉ có mỗi mẹ đẻ mới là mẹ, còn tao chỉ để hầu hạ?

Lời bà nói như xát muối. Tôi lúng túng:

– Con đâu có ý đó… Con vẫn nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc cả nhà mình mà.

– Nấu ăn? Giặt giũ? – Bà cười khẩy – Đấy là bổn phận làm dâu! Tao chẳng cần cái kiểu tình nghĩa bằng… dăm ba con cua này đâu!

Không khí trong bếp đặc quánh. Tôi thấy cổ họng nghẹn ứ, vừa uất vừa tủi. Tôi chỉ muốn hét lên rằng từ ngày về làm dâu, đồng lương ít ỏi tôi luôn lo cho nhà chồng: điện, nước, cơm áo… chưa từng để thiếu. Vậy mà chỉ vì túi cua biếu mẹ đẻ, bà lại lôi ra chì chiết, xỉa xói.

Đêm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, nước mắt ướt gối. Chồng khẽ thở dài, ôm vai tôi:

– Thôi… em đừng để bụng. Tính mẹ vốn thế.

Tôi cười nhạt. Vốn thế ư? Một câu vốn thế liệu có xóa được bao nhiêu vết thương trong lòng tôi? Tôi không sợ khổ, nhưng tôi sợ nhất là cái cảnh phải sống giữa sự so đo, ghen ghét của chính người mà tôi gọi là “mẹ”.

Trong bóng tối, câu nói của mẹ chồng cứ văng vẳng: “Thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng…” – từng chữ như lưỡi dao cắt vào lòng.

Một buổi tối cuối tuần, tôi đang nấu cơm thì điện thoại reo dồn dập. Đầu dây bên kia, em gái khóc nấc:

– Chị ơi, mẹ ngất phải đưa đi viện rồi! Bác sĩ bảo bị thiếu máu cơ tim, cần nằm điều trị dài ngày…

Tôi run rẩy đánh rơi cả cái muôi, vội vàng sắp xếp ít đồ để về quê. Vừa xách túi ra cửa, mẹ chồng đã chặn lại, giọng đầy khó chịu:

– Đi đâu mà hớt hải thế?

– Mẹ… mẹ con đang cấp cứu, con phải về ngay.

Mặt bà sầm xuống:

– Lại về ngoại! Nhà này có việc gì thì chẳng thấy gấp, cứ động tý là lao về bên ấy. Mày xem, tiền nong thì chẳng dư, đi đi về về thế này, rồi lại mang hết của cải về cho nhà ngoại thôi!

Tôi nghẹn ngào:

– Mẹ ơi, mẹ con đang nguy kịch…

– Nguy kịch thì còn có em trai, em gái mày lo. Ở đây mày là dâu, là vợ, phải ở nhà chăm chồng chăm con, chứ đâu phải cái gì cũng ôm lấy nhà ngoại!

Tôi cắn chặt môi, lòng như lửa đốt. Trong phòng khách, chồng tôi ngồi im, mặt cúi gằm, không nói một lời. Tôi nhìn anh, mong anh lên tiếng, nhưng anh chỉ khẽ thở dài rồi đứng dậy đi vào phòng, bỏ mặc tôi đối diện với mẹ anh.

Lúc đó, tôi chợt hiểu: tôi chỉ có thể tự quyết định cho mình.

Tôi siết chặt quai túi, nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng, giọng run nhưng dứt khoát:

– Con là dâu của mẹ, nhưng con cũng là con của mẹ đẻ con. Bây giờ mẹ con nằm giữa sự sống và cái chết, con không thể quay lưng. Con xin lỗi mẹ, nhưng con phải về.

Nói rồi, tôi bước thẳng ra cửa, mặc cho phía sau tiếng mẹ chồng xỉa xói vang lên chan chát.

Trên chuyến xe về quê trong đêm tối, tôi ôm chặt chiếc túi nhỏ, nước mắt chảy dài. Tôi không biết khi trở lại nhà chồng, sóng gió gì đang chờ, nhưng lúc này, tôi chỉ có một nỗi sợ duy nhất: sợ không kịp gặp mẹ lần cuối.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *