Cậu sinh viên Bách khoa nghèo dừng lại giữa dòng xe tấp nập cứu một bà cụ bị tai nạn - Tin Hay

Cậu sinh viên Bách khoa nghèo dừng lại giữa dòng xe tấp nập cứu một bà cụ bị tai nạn

Cậu sinh viên Bách khoa nghèo dừng lại giữa dòng xe tấp nập cứu một bà cụ bị tai nạn… Chẳng ngờ chính khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé ấy lại mở ra bước ngoặt định mệnh, thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu mãi mãi.

Khải, một chàng trai mười tám tuổi với đôi mắt sáng rực hoài bão, đã từng nghĩ rằng cuộc đời này là một cuộc đua công bằng. Cậu rời khỏi ngôi làng nhỏ ở miền Trung, mang theo hành trang duy nhất là chiếc ba lô cũ kỹ và tấm bằng tốt nghiệp thủ khoa của một trường cấp ba danh tiếng.

Thành phố lớn với những tòa nhà cao ngất, những con đường tấp nập xe cộ và dòng người vội vã đã đón chào cậu bằng sự thờ ơ và lạnh lẽo. Khải theo học tại Đại học Bách khoa, ngôi trường mà cậu đã ước mơ từ nhỏ. Nhưng cái nghèo đã bám riết lấy cậu, biến mỗi ngày thành một cuộc chiến cam go. Món tiền ít ỏi bố mẹ gom góp đã cạn dần, và cậu sống trong một căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp, nơi mà mỗi bữa cơm đều phải tính toán chi li.

Những đêm mất ngủ, Khải thường ngồi học bài dưới ánh đèn bàn vàng vọt, lòng nặng trĩu. Cậu nhớ về ngôi nhà nhỏ ở quê, về những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp. Cậu nhớ tiếng bố động viên, tiếng mẹ lo lắng. Nỗi nhớ ấy vừa là động lực, vừa là gánh nặng. Khải hiểu rằng mình không thể gục ngã, vì ở quê, có những người đang dõi theo cậu, đặt tất cả hy vọng vào cậu. Cậu lao đầu vào học, học ngày học đêm, tin rằng chỉ có tri thức mới có thể giúp cậu thoát khỏi vòng vây của cái nghèo. Giữa những tháng năm sinh viên đầy khó khăn ấy, Khải vẫn giữ cho mình một trái tim trong sáng, một niềm tin vào lòng tốt.

Một buổi chiều mùa đông, trời mưa phùn, gió bấc thổi từng cơn se sắt. Khải đang trên đường đi học về, chiếc áo khoác mỏng manh không đủ sức chống chọi với cái lạnh. Con đường tấp nập xe cộ, người người vội vã. Bỗng nhiên, một chiếc xe máy va chạm mạnh vào một bà cụ đang đi bộ. Bà cụ ngã lăn ra đường, chiếc gậy chống nạng văng ra xa. Tiếng người phanh xe kít kít, nhưng rồi chiếc xe đó lại nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ. Mọi người xung quanh đều vội vã đi qua, không ai dừng lại giúp đỡ. Họ sợ vướng rắc rối, sợ làm mất thời gian. Khải đứng sững lại, tim cậu đập mạnh. Lòng cậu giằng xé giữa việc đi tiếp hay dừng lại. Cậu sợ, sợ sẽ trễ giờ học thêm, sợ sẽ bị liên lụy. Nhưng rồi, hình ảnh bà ngoại ở quê hiện lên trong đầu cậu. Giọng nói bà, “Con người sống phải có tình, có nghĩa,” cứ vang vọng trong tâm trí.

Không suy nghĩ thêm, Khải chạy đến bên bà cụ. Bà đang rên rỉ, chân tay run rẩy vì đau và lạnh. Khải quỳ xuống, nhẹ nhàng đỡ bà dậy, nhặt chiếc gậy lên và hỏi han. “Bà có sao không ạ? Bà có bị thương ở đâu không?” Bà cụ run rẩy lắc đầu, đôi mắt mờ đục nhìn cậu. “Không sao, không sao… chỉ là bị ngã thôi.” Khải cẩn thận dìu bà vào lề đường, lấy chiếc khăn tay cũ của mình ra lau những vết bùn đất trên quần áo bà. Cậu không nói gì, chỉ làm một cách âm thầm, tận tâm. Khải nhận thấy chân bà cụ bị sưng tấy, chắc chắn đã bị thương. Cậu quyết định đưa bà đến bệnh viện. Bà cụ từ chối, nói rằng bà không muốn làm phiền cậu. Nhưng Khải kiên quyết: “Bà ơi, bà cần được khám. Cháu sẽ đưa bà đi.”

Khải bắt một chiếc taxi, cẩn thận đỡ bà cụ vào xe. Trên đường đi, cậu lo lắng vô cùng. Cậu không có nhiều tiền, liệu có đủ để trả tiền taxi và chi phí khám bệnh cho bà? Nhưng rồi, cậu gạt đi tất cả những lo lắng ấy. Quan trọng nhất là bà cụ được an toàn. Cậu nhìn bà, thấy bà đang mỉm cười, một nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, xóa tan đi cái lạnh của mùa đông. Bà nói, “Con là một đứa trẻ ngoan. Bà rất cảm ơn con.” Lời nói của bà như một luồng gió ấm, làm trái tim cậu tan chảy. Khải chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì. Cậu không làm điều đó để được cảm ơn. Cậu làm vì trái tim mình mách bảo.

Khi đến bệnh viện, Khải cẩn thận đỡ bà xuống xe. Bà cụ kiên quyết muốn tự trả tiền, nhưng Khải không đồng ý. Cậu nói rằng đây là chút lòng thành của cậu, và cậu không muốn nhận lại bất cứ thứ gì. Sau khi bác sĩ khám và băng bó vết thương cho bà, Khải lại gọi taxi đưa bà về nhà. Cậu đứng đợi cho đến khi bà bước vào nhà an toàn, rồi cậu mới lặng lẽ quay đi, như một người hùng vô danh. Khải không hề biết rằng, hành động nhỏ nhoi ấy của cậu đã được một người khác chứng kiến, và nó sẽ thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi.

Thời gian trôi đi, Khải tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi. Cậu nghĩ rằng với tấm bằng này, cậu có thể tìm được một công việc tốt, có thể kiếm tiền để lo cho bố mẹ ở quê, để báo đáp lại những hy sinh của họ. Nhưng thực tế lại phũ phàng hơn những gì cậu tưởng tượng. Hàng trăm bộ hồ sơ được gửi đi, nhưng rồi lại trở về với những lá thư từ chối. “Chúng tôi cần người có kinh nghiệm,” “Vị trí này đã có người phù hợp hơn,” những câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại, như một lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của cậu. Sự nhiệt huyết, sự tự tin ban đầu dần dần tan biến, thay vào đó là sự thất vọng và mệt mỏi.

Khải trở thành một người thất nghiệp. Cậu sống trong căn phòng trọ chật hẹp, những bữa cơm rau dưa đạm bạc trở nên thường xuyên hơn. Điện thoại của cậu luôn tắt nguồn vì cậu sợ bố mẹ gọi lên hỏi thăm, sợ phải nói dối rằng mình vẫn ổn. Cậu không dám ra ngoài nhiều, vì cậu sợ gặp lại bạn bè, sợ phải đối mặt với những câu hỏi về công việc. Nỗi thất vọng cứ lớn dần trong lòng, biến thành một nỗi ám ảnh vô hình. Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân, nghi ngờ những lựa chọn của mình. Liệu có phải cậu đã sai khi lên thành phố? Liệu có phải cậu đã sai khi theo đuổi một ngành học quá khó khăn? Tất cả những câu hỏi ấy cứ hiện lên trong đầu cậu, khiến cậu không thể thở nổi.

Một buổi sáng, sau khi nhận thêm một lá thư từ chối nữa, Khải cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cậu quyết định đi ra ngoài, đi đến một quán cà phê lề đường để giải tỏa. Quán cà phê nhỏ, với vài chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nằm dưới một tán cây lớn. Khải gọi một ly cà phê đen, ngồi xuống, và ngắm nhìn dòng người đi lại. Cậu cảm thấy mình thật lạc lõng giữa thành phố này. Mọi người đều có một mục đích, một điểm đến, còn cậu thì không. Chiếc ba lô cũ của cậu, giờ đây không còn chứa đầy sách vở, mà chỉ chứa đầy sự thất bại.

Ngồi ở bàn bên cạnh là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ vest lịch lãm. Ông đang trò chuyện với một người bạn, nhưng Khải không quan tâm. Cậu chỉ muốn được yên tĩnh, được một mình. Sau một hồi, người bạn của ông ấy rời đi, và Khải bỗng nhiên cất tiếng nói, không rõ vì sao. Có lẽ vì quá cô đơn, có lẽ vì quá cần một người để tâm sự. “Chú ơi, cháu có thể hỏi chú một câu được không?” Người đàn ông lịch lãm quay lại, nhìn Khải bằng ánh mắt đầy sự hiền từ. “Cháu cứ hỏi đi,” ông nói, giọng ấm áp.

Khải kể cho ông nghe câu chuyện của mình. Cậu kể về những tháng năm sinh viên, về tấm bằng loại giỏi, và về sự thất bại trong việc tìm kiếm việc làm. “Cháu đã nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng, thì sẽ thành công. Nhưng giờ cháu mới hiểu, cuộc đời không công bằng như mình nghĩ,” Khải nói, giọng cậu đầy sự chua chát. Người đàn ông im lặng lắng nghe. Rồi Khải kể thêm một câu chuyện khác, câu chuyện về bà cụ bị tai nạn. Cậu kể về hành động của mình, về nỗi lo sợ ban đầu, và về sự thanh thản sau đó. Cậu kể, không phải để khoe khoang, mà chỉ đơn giản là để tìm lại một chút ánh sáng trong cuộc đời đầy bóng tối của mình.

Người đàn ông lắng nghe Khải nói. Ánh mắt ông bỗng trở nên khác lạ. Ban đầu là sự chăm chú, rồi là sự kinh ngạc, và cuối cùng là sự xúc động. Ông nhìn Khải, nhìn khuôn mặt hiền lành, ánh mắt đầy sự chân thành của cậu, và một mảnh ký ức bỗng hiện lên trong đầu ông. Ông nhớ về một đêm mưa lạnh, mẹ ông gọi điện cho ông, kể về một cậu sinh viên đã cứu bà sau một vụ tai nạn. Bà kể về sự hiền lành của cậu, về sự tận tâm của cậu, và bà nói rằng bà muốn tìm cậu để cảm ơn. Nhưng rồi, bà lại không thể tìm thấy. “Con ơi,” mẹ ông đã nói, “con phải tìm cậu ấy. Cậu ấy là một người tốt, một người tốt hiếm có.” Người đàn ông nhìn Khải, và ông biết, cậu sinh viên ấy chính là Khải.

Ông không thể kìm nén được cảm xúc. Ông nắm chặt lấy tay Khải, giọng ông run run. “Cậu… cậu tên là Khải, đúng không?” Khải ngạc nhiên gật đầu. “Tôi… tôi là con trai của bà cụ ấy.” Khải sững sờ. Mọi thứ như dừng lại. Tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện, tất cả đều trở nên im lặng. Khải không tin vào tai mình. Anh nhìn người đàn ông, nhìn khuôn mặt lịch lãm, nhìn đôi mắt đầy sự xúc động. “Chú là…?” Khải hỏi, giọng cậu run rẩy. “Chú là Mạnh, con trai bà ấy,” người đàn ông đáp, “cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã cứu mẹ tôi. Mẹ tôi đã tìm cậu rất lâu rồi.”

Nước mắt Khải tuôn rơi. Lần này, không phải là nước mắt của sự thất bại, mà là nước mắt của sự giải thoát. Cậu cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ. Cậu không hề biết rằng, hành động nhỏ nhoi ấy của mình đã được đền đáp. Mạnh ôm lấy Khải, vỗ về cậu. Ông Mạnh hiểu, Khải không chỉ cần một công việc, mà cậu cần một sự công nhận, một sự tin tưởng.

Sau đó, Mạnh đã đưa Khải đến công ty của mình. Ông không chỉ cho cậu một công việc, mà ông còn cho cậu một cơ hội. Mạnh nói, “Cậu không cần cảm ơn tôi. Cậu không cần lo lắng. Tôi tin cậu. Cậu là một người tốt, một người mà tôi tin tưởng.” Khải bắt đầu công việc. Ban đầu là những công việc nhỏ, nhưng cậu làm việc bằng tất cả đam mê và sự cống hiến. Cậu không làm vì tiền, mà cậu làm vì sự tin tưởng mà Mạnh đã dành cho cậu. Cậu đã tìm lại được chính mình, tìm lại được sự tự tin.

Cuộc sống của Khải đã thay đổi hoàn toàn. Cậu không còn sống trong căn phòng trọ chật hẹp, những bữa cơm đạm bạc. Cậu có một công việc tốt, một cuộc sống ổn định. Nhưng điều quan trọng nhất, cậu đã tìm thấy một gia đình mới. Mạnh không chỉ là sếp của cậu, mà còn là người anh, người thầy của cậu. Bà cụ Mạnh thì rất yêu thương cậu, coi cậu như con cháu trong nhà.

Một buổi chiều, Khải đến thăm bà cụ. Bà đang ngồi trên chiếc ghế bành, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khải ngồi xuống, nắm lấy tay bà. “Bà ơi, cháu muốn cảm ơn bà.” Bà cụ quay lại, đôi mắt hiền từ nhìn cậu. “Cảm ơn bà về điều gì?” Khải nói, “Cảm ơn bà vì đã tin tưởng cháu, vì đã cho cháu một cơ hội.” Bà cụ mỉm cười, giọng nói ấm áp. “Không phải bà cho cháu cơ hội. Chính cháu đã cho bà một cơ hội. Cháu đã cho bà biết rằng, trên đời này vẫn còn có những người tốt. Lòng tốt không phải là thứ để nhận lại, mà là thứ để cho đi.” Khải hiểu. Cậu hiểu rằng, hành động của mình đã không chỉ thay đổi cuộc đời cậu, mà còn thay đổi cuộc đời của bà, của Mạnh. Và cậu biết, cậu sẽ tiếp tục hành trình của lòng tốt, để gieo những hạt giống yêu thương ấy cho nhiều người khác nữa.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *