Tiễn nhà trai ra khỏi cửa, mẹ tôi nhất định không cho cưới dù tôi đang bầu 3 tháng - Tin Hay

Tiễn nhà trai ra khỏi cửa, mẹ tôi nhất định không cho cưới dù tôi đang bầu 3 tháng

Tiễn nhà trai ra khỏi cửa, mẹ tôi nhất định không cho cưới dù tôi đang bầu 3 tháng: Con không thể cưới! Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, mẹ tôi bất ngờ thở dài một tiếng nặng nề. Bà ngồi xuống ghế, gương mặt căng thẳng khác hẳn lúc nãy. Tôi chưa kịp hỏi, mẹ đã nhìn tôi và nói chắc nịch: Con không thể cưới!

Tiễn nhà trai ra khỏi cửa, mẹ tôi bất ngờ không cho cưới dù tôi đã bầu 3 tháng..
Ngày tôi biết mình mang th:a:i, cảm xúc lẫn lộn đến nghẹn ngào. Một phần vui mừng vì đứa con bé bỏng đến với tôi và anh, phần khác lại hoang mang vì chúng tôi chưa cưới.
Tôi và anh quen nhau được hơn một năm, tình cảm mặn nồng, cả hai đều tính chuyện về chung một nhà. Cái thai đến sớm hơn dự định, nhưng với tôi, đó không phải là điều tệ. Tôi tin rằng tình yêu sẽ bù đắp tất cả.
Cả hai gia đình đều biết chuyện, và may mắn là không ai phản đối. Chúng tôi nhanh chóng bàn chuyện cưới hỏi để kịp cho tôi có danh phận trước khi bụng lớn.
Hôm ấy, nhà trai sang thưa chuyện, lễ bàn bạc diễn ra suôn sẻ. Tôi ngồi trong phòng nghe tiếng cười nói rộn ràng ngoài phòng khách, lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.
Tiễn nhà trai ra khỏi cửa, tôi thầm nghĩ mọi chuyện coi như đã an bài. Chỉ cần chờ ngày lành tháng tốt, tôi sẽ chính thức làm vợ anh, làm dâu nhà người. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, mẹ tôi bất ngờ thở dài một tiếng nặng nề. Bà ngồi xuống ghế, gương mặt căng thẳng khác hẳn lúc nãy. Tôi chưa kịp hỏi, mẹ đã nhìn tôi và nói chắc nịch:
– Con không thể cưới.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt bà kiên quyết, không chút đùa cợt. Tôi run run hỏi lại:
– Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con đã mang bầu 3 tháng rồi, sao lại không cưới?.
Ngày tôi biết mình mang thai, cảm xúc lẫn lộn đến nghẹn ngào. Một phần vui mừng vì đứa con bé bỏng đến với tôi và anh, phần khác lại hoang mang vì chúng tôi chưa cưới. Tôi và anh quen nhau được hơn một năm, tình cảm mặn nồng, cả hai đều tính chuyện về chung một nhà. Cái thai đến sớm hơn dự định, nhưng với tôi, đó không phải là điều tệ. Tôi tin rằng tình yêu sẽ bù đắp tất cả.


 

Cả hai gia đình đều biết chuyện, và may mắn là không ai phản đối. Chúng tôi nhanh chóng bàn chuyện cưới hỏi để kịp cho tôi có danh phận trước khi bụng lớn. Tôi đã mường tượng cảnh khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, mỉm cười hạnh phúc khi con trong bụng cũng cùng tôi chứng kiến ngày trọng đại của bố mẹ.

Hôm ấy, nhà trai sang thưa chuyện, lễ bàn bạc diễn ra suôn sẻ. Tôi ngồi trong phòng nghe tiếng cười nói rộn ràng ngoài phòng khách, lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Tiễn nhà trai ra khỏi cửa, tôi thầm nghĩ mọi chuyện coi như đã an bài. Chỉ cần chờ ngày lành tháng tốt, tôi sẽ chính thức làm vợ anh, làm dâu nhà người. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, mẹ tôi bất ngờ thở dài một tiếng nặng nề. Bà ngồi xuống ghế, gương mặt căng thẳng khác hẳn lúc nãy. Tôi chưa kịp hỏi, mẹ đã nhìn tôi và nói chắc nịch:– Con không thể cưới.

Tim tôi như rơi xuống vực. Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt bà kiên quyết, không chút đùa cợt. Tôi run run hỏi lại:

– Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con đã mang bầu 3 tháng rồi, sao lại không cưới?

Mẹ lặng lẽ nhìn tôi, nước mắt lưng tròng. Bà bảo:

– Mẹ biết con yêu nó, nhưng cưới không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhà trai vừa rồi mẹ đã quan sát kỹ. Có những điều không thể nói hết bằng lời, nhưng mẹ cảm nhận rõ ràng: gia đình ấy không thật sự trân trọng con. Nếu con cưới, mẹ sợ con khổ.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *