Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ tinh mơ. Gió sớm dịu dàng lướt qua từng mái ngói, đọng lại trong hương hoa thoảng nhẹ từ cổng cưới vừa dựng xong. Hoa trắng xen hồng, bảng “Lễ Thành Hôn” treo giữa sân lấp lánh dưới ánh nắng đầu ngày. Trong bếp, tiếng dao thớt, tiếng người nói cười rộn rã. Ngoài sân, hàng xóm đi ngang không khỏi dừng lại ngắm nghía, xuýt xoa:
— Đẹp như tranh vẽ! Cặp đôi này mà cưới nhau thì ông tơ bà nguyệt cũng phải mỉm cười.
Ngày mai, Lan và Bảo sẽ chính thức thành vợ chồng.
Lan – cô gái nhỏ nhẹ, sống hiền lành, làm kế toán ở xã. Bảo – chàng kỹ sư giao thông, ít nói nhưng luôn đúng hẹn, đúng lời. Họ yêu nhau hơn ba năm, chẳng phô trương, chẳng ồn ào, nhưng người ta có thể thấy rõ sự yêu thương qua từng cái nắm tay, từng ánh mắt dõi theo nhau giữa chợ làng hay trong buổi họp thôn.
Cả hai gia đình đều mừng rỡ, cứ hay kể đi kể lại chuyện hai đứa yêu nhau từ hồi còn học cấp ba, lên đại học mỗi đứa một nơi nhưng cuối cùng vẫn chọn quay về quê hương, về bên nhau. Ngày trọng đại được mong chờ từ lâu – ngày mai – là một cột mốc hạnh phúc mà không ai nghi ngờ gì nữa.
Sáng nay, Lan và Bảo rủ nhau lên thị xã để mua thêm vài món quà cảm ơn, lấy khung ảnh cưới và đặt nốt lẵng hoa bàn thờ tổ tiên. Cô dâu mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc búi nhẹ, cài một chiếc kẹp nhỏ hình hoa cúc. Chú rể mặc áo khoác nâu, tay lái xe máy vẫn luôn cẩn thận như mọi khi.
Trước khi đi, Lan còn dặn mẹ:
— Mẹ nhớ nhắc thợ ảnh đem máy qua sớm nghen, con muốn chụp vài tấm hình với ba mẹ nữa.
Và như thế, họ đi. Trên xe, cả hai cười vang, nói về chuyện ngày mai, về tuần trăng mật ở Đà Lạt, về những dự định nho nhỏ như nuôi một con mèo, trồng vài luống rau sau nhà.
Chẳng ai ngờ, đó là lần cuối cùng họ được nói với nhau những lời ấm áp ấy.
Vụ tai nạn xảy ra ở khúc cua gần cầu Đá Bạc – nơi mà Bảo từng nhiều lần lên tiếng rằng cần có gương cầu lồi và biển báo rõ ràng hơn. Một chiếc xe tải mất thắng đổ dốc, không kịp phanh. Chiếc xe máy của Lan và Bảo không có cơ hội né tránh…
Tin dữ về đến nhà khi bảng tên lễ cưới vừa được dựng xong. Người mẹ gục ngay giữa sân, tay vẫn còn cầm tấm khăn phủ bàn cưới. Người cha chạy ra trạm xá, đến nơi thì chỉ còn kịp nắm lấy tay con trai – lạnh dần đi.
Chiều hôm ấy, ngôi nhà nhỏ ven làng không còn tiếng cười. Hoa cưới trở thành hoa tang. Tấm bảng “Lễ Thành Hôn” được gỡ xuống, thay vào đó là vòng hoa trắng đặt chồng lên nhau. Khăn tang phủ kín lối đi vừa được trải thảm đỏ hôm qua.
Mẹ Lan ngồi lặng bên hai cỗ quan tài đặt cạnh nhau, giọng bà run rẩy:
— Lan ơi, Bảo ơi… Mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này…
Không ai nói gì. Không còn tiếng kèn cưới rộn ràng, chỉ còn tiếng gió chiều lặng lẽ lướt qua mái ngói. Những cánh hoa cưới hôm qua vẫn chưa kịp tàn, giờ rơi rụng bên di ảnh hai người – nơi họ vẫn đang mỉm cười, tay trong tay như chưa từng rời xa.
Và ở một nơi nào đó, có lẽ Lan và Bảo vẫn đang tiếp tục giấc mơ dang dở của mình – một đám cưới đơn sơ, một mái nhà nhỏ và một tình yêu không thể bị chia lìa.