Chồng tôi nói đi công tác tận Đà Nẵng cả tuần, dặn tôi ở nhà nghỉ ngơi, không cần về quê. Nhưng chẳng hiểu sao hôm ấy, linh tính mách bảo, tôi lại bắt xe bất ngờ về thăm ba mẹ chồng.
Bước qua cổng, điều đầu tiên đập vào mắt tôi không phải là nụ cười hiền hậu của mẹ chồng, cũng chẳng phải bóng dáng gầy gò của bố chồng đang quét sân… mà là cả một dây dài tã lót, bỉm trẻ con phơi kín từ giàn phơi đến mấy sợi dây thép trong sân. Những vệt ố vàng, lấm lem sữa… như đập thẳng vào mặt tôi.
Tôi đứng chết lặng. Ba mẹ chồng tôi đều đã ngoài sáu mươi, làm gì có chuyện sinh thêm em bé. Trong nhà họ hàng cũng chẳng ai gửi trẻ. Vậy thì… những chiếc tã kia là của ai?
Tôi run run bước vào. Căn nhà im ắng lạ thường, nhưng lại thoang thoảng mùi sữa bột. Trên bàn còn nguyên bình sữa trẻ con mới pha dở. Tim tôi đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn: Có phải chồng tôi giấu tôi chuyện gì đó?
Đúng lúc ấy, tiếng trẻ con oe oe vang lên từ căn phòng cũ của vợ chồng tôi mỗi lần về quê. Tôi lao đến, tay run không mở nổi then cửa. Cánh cửa bật mở—trên giường là một đứa bé đỏ hỏn đang quẫy đạp trong tã, còn mẹ chồng tôi đang lúi húi thay đồ.
Thấy tôi, bà giật mình, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi lắp bắp hỏi:
– Mẹ… đứa trẻ này là… con của ai?
Bà run rẩy, ánh mắt lảng tránh, rồi chỉ thốt lên được một câu:
– Con đừng trách… nó là… máu mủ trong nhà này…
Toàn thân tôi lạnh buốt. Những lời nói của chồng, những chuyến công tác bất thường, sự né tránh của mẹ chồng… tất cả bỗng xoáy thành một cơn bão trong đầu tôi.
Phải chăng chồng tôi đã có con riêng và giấu cả gia đình tôi bấy lâu nay?
Tôi ngồi sụp xuống ghế, mắt vẫn dán chặt vào đứa trẻ đỏ hỏn kia. Nó trông quá giống chồng tôi – cái trán, đôi mắt… chẳng thể nào phủ nhận được. Tôi nghẹn lời, còn mẹ chồng thì cúi gằm, bàn tay run run ôm lấy đứa bé.
– Mẹ… rốt cuộc là chuyện gì? – Tôi gằn giọng.
Bà thở dài, nước mắt lăn trên gò má nhăn nheo:
– Nó… là con của thằng Hùng. Mẹ không định giấu con mãi, nhưng ba nó bảo “đợi thời điểm thích hợp”… Ai ngờ con lại về bất ngờ thế này…
Tôi cảm giác cả thế giới sụp đổ. Hóa ra những chuyến công tác xa, những lần anh viện cớ bận không về quê chính là để che giấu cái sự thật khủng khiếp này.
– Còn mẹ nó đâu? – Tôi hỏi, cổ họng nghẹn đắng.
Mẹ chồng tránh ánh mắt tôi:
– Nó gửi lại đứa bé rồi bỏ đi… Cũng tội nghiệp thằng Hùng, một mình xoay xở, nên…
Bà chưa kịp nói hết, thì tôi nghe tiếng cửa cổng kẽo kẹt. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Tôi quay phắt lại – chồng tôi đang kéo vali bước vào sân, gương mặt ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi ngồi đó.
– Sao… em lại ở đây? – Anh ta lắp bắp, mặt thoáng biến sắc khi thấy đứa trẻ trên tay mẹ.
Tôi đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu:
– “Công tác Đà Nẵng” của anh… chính là ở đây chăm con riêng phải không?
Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Mẹ chồng ôm chặt đứa bé, ba chồng đứng chết lặng ngoài hiên, còn chồng tôi thì cứng họng, mồ hôi túa ra.
Tôi tiến thẳng lại gần, gần như hét lên:
– Anh giải thích đi! Đứa trẻ này là máu mủ của anh, đúng không?
Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy tim mình vỡ nát. Mọi niềm tin, tình yêu, hy sinh bấy lâu nay… tan thành mây khói.
Tôi cười nhạt, một nụ cười chua chát đến mức chính tôi cũng thấy rùng mình.
– Vậy ra… bao nhiêu năm nay tôi chỉ là con rối, còn anh thì sống hai mặt, vừa là chồng, vừa là cha của một đứa trẻ ngoài giá thú.
Chồng tôi vội bước tới, nắm lấy tay tôi, giọng cầu khẩn:
– Nghe anh giải thích đi, chuyện không như em nghĩ… Anh đã định nói nhưng…
Tôi giật phắt tay ra, ánh mắt căm hận:
– Không như tôi nghĩ? Thế đứa bé kia từ trên trời rơi xuống chắc?
Không khí trong căn nhà đặc quánh. Mẹ chồng lúng túng, định mở lời nhưng tôi đưa tay ngăn lại. Tôi cần nghe từ chính miệng người đàn ông đã phản bội tôi.
– Anh định giấu tôi đến bao giờ? Đến khi nó lớn gọi tôi là “dì” à? Hay đến khi tôi vô sinh, anh lấy lý do này để đuổi tôi đi?
Chồng tôi cúi gằm mặt, im lặng. Sự im lặng ấy chính là lời thú nhận tàn nhẫn nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đứng thẳng dậy, giọng dõng dạc:
– Được, anh có con thì tôi có cách của tôi. Ly hôn đi! Tôi sẽ không để mình bị biến thành kẻ đáng thương trong mắt bất kỳ ai.
Anh ta hốt hoảng:
– Không! Anh sai thật, nhưng em hãy nghĩ đến gia đình mình, nghĩ đến ba mẹ…
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng:
– Chính anh mới không nghĩ đến gia đình này.
Nói rồi, tôi quay người bỏ ra khỏi nhà, tiếng khóc của đứa bé, tiếng gọi thất thanh của chồng, tiếng nấc nghẹn của mẹ chồng… tất cả hòa thành một bản nhạc bi thương phía sau lưng.
Nhưng tôi không dừng lại. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tôi sẽ làm lại, nhưng không phải cùng anh ta.