“Đôi khi, sự bình thường nhất lại ẩn chứa điều bất thường nhất…”
Chiều muộn, sân trường tiểu học đã vắng dần. Tiếng trẻ con í ới gọi nhau cũng thưa đi, chỉ còn lác đác vài phụ huynh đến muộn. Cô Mai, giáo viên chủ nhiệm lớp 3A, vẫn ngồi ở ghế đá cạnh cổng trường để chờ phụ huynh đến đón những em cuối cùng. Trong số đó có bé Thảo – cô bé nhỏ nhắn, hiền lành, học giỏi, và thường ngày luôn được ba đón đúng giờ.
Nhưng hôm nay, khi bóng chiều dần ngả, cô Mai bỗng nhận ra một điều lạ. Người đàn ông vừa bước vào sân trường để đón bé Thảo không giống như mọi ngày. Dáng đi vội vã, ánh mắt liếc ngang dọc đầy căng thẳng, và giọng nói khàn đặc:
– Thảo, lại đây con! Nhanh lên!
Bé Thảo thoáng do dự. Bình thường, em chạy ào đến ôm ba, ríu rít kể chuyện trường lớp. Nhưng hôm nay, em đứng khựng lại, đôi mắt chớp chớp đầy sợ hãi. Cô Mai quan sát rất kỹ và nhận thấy sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt của cô học trò nhỏ.
– Ba… ba… – Thảo lí nhí, giọng run run.
Cô Mai chợt thấy tim mình nhói lên. Là một giáo viên, cô từng gặp nhiều tình huống: phụ huynh bận nhờ ông bà đón, có khi người thân khác đến thay. Nhưng chưa lần nào cô cảm thấy sự bất an mạnh mẽ như lúc này.
Người đàn ông tiến lại gần hơn, đưa tay nắm lấy tay bé Thảo, kéo mạnh ra phía cổng. Đôi chân bé con bước theo nhưng đầy miễn cưỡng. Cô Mai lập tức đứng bật dậy, bước lại gần.
– Anh cho tôi hỏi, anh là ba của cháu Thảo phải không?
Người đàn ông giật mình, ánh mắt thoáng bối rối, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu:
– Vâng… tôi là ba nó. Hôm nay vội nên không kịp chào cô.
Giọng nói ấy không thật sự tự nhiên. Cô Mai càng thêm nghi ngờ. Nhưng trong lúc lưỡng lự, cô thấy Thảo quay lại nhìn mình, đôi mắt cầu cứu, như muốn nói điều gì đó.
Tim cô giáo trẻ đập thình thịch. “Có gì đó không ổn…” – cô thầm nghĩ.
Người đàn ông kéo Thảo rời khỏi sân trường. Cô Mai đứng lặng một giây, rồi quyết định đi theo. Bản năng mách bảo rằng, nếu bỏ qua, có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.
Cô bước nhanh, giữ một khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện, nhưng vẫn dõi theo từng cử chỉ. Con đường trước cổng trường vắng hơn mọi ngày, ánh nắng cuối ngày hắt dài bóng hai người
Điều khiến cô Mai càng bất an là thay vì đưa Thảo ra chiếc xe máy quen thuộc, người đàn ông lại rẽ vào một con hẻm nhỏ. Bước chân ông ta gấp gáp, thỉnh thoảng ngoái lại phía sau. Bé Thảo vẫn bị nắm chặt tay, khuôn mặt đầy lo lắng.
– Ba ơi… mình không đi đường này… – tiếng Thảo nhỏ xíu nhưng đủ để lọt vào tai cô Mai.
Người đàn ông gắt nhẹ:
– Im đi, đi nhanh lên!
Toàn thân cô Mai nổi da gà. Một người cha thật sự sẽ không bao giờ nói với con gái như vậy. Cô lập tức bám sát hơn, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đến một khúc cua, người đàn ông dừng lại, rút điện thoại ra gọi ai đó, giọng thì thầm:
– Tôi đang đưa con bé đến chỗ cũ. Chuẩn bị sẵn đi.
Câu nói ấy khiến cô Mai chết lặng. Mọi khúc mắc đã rõ ràng: đây không phải ba của Thảo.
Không còn do dự, cô lập tức rút điện thoại, vừa đi vừa bí mật nhắn tin cho bảo vệ trường và gọi điện báo công an. Nhưng đồng thời, cô biết mình không thể đứng ngoài, bởi mỗi giây trôi qua đều nguy hiểm cho cô học trò nhỏ.
– Thảo! – cô Mai hét lớn. – Con đứng yên đó
Người đàn ông giật mình quay lại. Thấy cô giáo, hắn siết chặt tay Thảo, chuẩn bị kéo đi tiếp. Nhưng Thảo nhân cơ hội vùng mạnh ra, chạy về phía cô giáo.
– Cứu con với cô ơi!
Tiếng kêu ấy vang lên như xé toang không gian.
Cô Mai vội vàng lao tới, ôm chầm lấy bé Thảo. Người đàn ông toan chạy lại giằng co, nhưng tiếng còi xe của bảo vệ trường và ánh đèn từ chiếc xe tuần tra công an vừa tới khiến hắn tái mặt. Chưa kịp bỏ chạy, hắn đã bị khống chế.
Cả con hẻm rối loạn. Bé Thảo khóc nức nở, bám chặt lấy cô giáo, toàn thân run rẩy. Cô Mai vừa dỗ dành vừa quấn áo khoác của mình quanh người em.
Sau khi bị bắt, sự thật dần hé lộ: hắn là một kẻ từng quen biết mẹ Thảo trong công việc. Vì thất bại làm ăn, hắn dính nợ nần, đã theo dõi và lên kế hoạch bắt cóc bé Thảo để đòi tiền chuộc. Hôm nay, hắn giả dạng làm cha, lợi dụng lúc đông phụ huynh để qua mắt bảo vệ.
Nghe xong, ai nấy đều rùng mình. Nếu không có sự cảnh giác của cô giáo, không biết chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra.
Chiều hôm đó, khi mọi chuyện lắng xuống, mẹ của Thảo chạy đến, ôm con khóc ngất. Người mẹ cảm ơn cô giáo không ngớt, còn Thảo thì líu ríu:
– Con biết nếu con nhìn về phía cô, cô sẽ hiểu…
Câu nói ấy khiến cô Mai rưng rưng. Đôi mắt trong veo của học trò nhỏ như gửi trọn niềm tin
Câu chuyện nhanh chóng lan khắp trường. Ai cũng khen ngợi lòng dũng cảm và sự nhạy bén của cô giáo trẻ. Nhưng với cô Mai, đó đơn giản là tình thương dành cho học trò – tình thương khiến cô không thể làm ngơ trước điều bất thường.
Và có lẽ, đó chính là sứ mệnh của những người làm nghề giáo: không chỉ dạy chữ, mà còn bảo vệ, chở che cho những tâm hồn non nớt đang lớn lên từng ngày.