Chồng đẩy vợ xuống biển để đến với tình nhân của mình. Ba năm sau, cô trả thù khiến anh ta choáng váng - Tin Hay

Chồng đẩy vợ xuống biển để đến với tình nhân của mình. Ba năm sau, cô trả thù khiến anh ta choáng váng

Tiếng sóng vỗ dồn dập vào mạn thuyền, đêm tối không trăng, chỉ có ánh đèn mờ hắt ra từ khoang tàu nhỏ. Thu ngồi cạnh chồng – Hưng, trong lòng vẫn nhen nhóm niềm tin rằng chuyến đi biển này sẽ hàn gắn lại tình cảm đang rạn nứt. Cô không ngờ rằng, đằng sau nụ cười gượng gạo của Hưng là cả một âm mưu đen tối.

Thu và Hưng lấy nhau được 5 năm. Cô là người phụ nữ hiền lành, hết mực chăm lo cho gia đình. Anh vốn là nhân viên kinh doanh, nhanh nhẹn, có chí tiến thủ, nhưng cũng sớm sa vào những mối quan hệ ngoài luồng. Dạo gần đây, Thu nhận ra chồng mình thay đổi: về muộn, hay cáu gắt, thường viện cớ công việc để tránh gần gũi. Trái tim phụ nữ mách bảo cô, nhưng Thu vẫn muốn giữ gia đình, vì còn thương anh và vì đứa con nhỏ mới ba tuổi.

“Anh đưa em ra biển làm gì khuya thế này?” – Thu khẽ hỏi.
“Muốn thay đổi không khí thôi. Em cứ yên tâm, có anh ở đây mà.” – Hưng cười, ánh mắt lảng tránh.

Con thuyền chao đảo nhẹ. Đột nhiên, Hưng tiến lại gần, vòng tay ôm eo Thu. Trong tích tắc ấy, cô cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ từ sau lưng.

“A… Hưng! Cứu em!” – Thu hét lên trong tuyệt vọng.

Nước biển lạnh buốt nuốt trọn cơ thể cô. Trong ánh nhìn hoảng loạn, Thu chỉ kịp thấy bóng Hưng đứng trên mạn thuyền, khuôn mặt không hề tỏ ra đau đớn hay vội vã. Ngược lại, ánh mắt anh lạnh lùng, dứt khoát, rồi nhanh chóng quay lưng rời đi

Thu vùng vẫy, ho khan, đôi tay cố níu kéo thứ gì đó giữa màn đêm vô tận. Nước mặn tràn vào miệng, vào phổi. Cô nhận ra: chính chồng mình đã muốn kết liễu mình. Cái đau đớn không chỉ là thân thể đang dần chìm xuống, mà còn là niềm tin bị phản bội một cách tàn nhẫn.

Đúng lúc tuyệt vọng, một chiếc thuyền đánh cá đi ngang. Người ngư dân vớt được cô trong tình trạng ngất lịm, hơi thở thoi thóp. Thu được đưa vào đất liền, nhập viện trong cơn hôn mê sâu. Tin tức về việc cô mất tích lan truyền, nhưng Hưng đã nhanh chóng dựng lên câu chuyện giả dối: “Vợ tôi không may bị sóng cuốn đi, tôi đã cố cứu nhưng không kịp.” Người thân và hàng xóm thương tiếc, còn anh ta thì sau tang lễ vội vàng dọn dẹp mọi dấu vết, nhanh chóng công khai sống chung với nhân tình – Mai, một cô gái trẻ đẹp, sắc sảo.

Trong mắt mọi người, đó là số phận nghiệt ngã của Thu. Nhưng ít ai biết rằng, giữa lằn ranh sinh tử, cô đã trở về từ cõi chết, mang trong tim một ngọn lửa căm hận chưa bao giờ tắt

Ba năm trôi qua kể từ cái đêm định mệnh ấy, nhưng ký ức về làn nước mặn chát, tiếng sóng ầm ào và ánh mắt lạnh lùng của Hưng vẫn còn in sâu trong tâm trí Thu. Với tất cả mọi người, cô đã chết. Trên mảnh đất quê nhà, họ đã lập cho cô một bàn thờ nhỏ, thắp hương khóc thương. Nhưng ở một miền biển xa, Thu đã được cứu sống và trải qua một hành trình tái sinh đầy đau đớn.

Những ngày đầu trong bệnh viện, Thu không thể cử động, phổi bị tổn thương nặng vì ngạt nước. Người ngư dân tên Tám, người đã vớt cô, luôn túc trực bên cạnh như một ân nhân. Ông vốn hiền lành, sống một mình, thương xót cho cảnh ngộ của người phụ nữ lạ. Khi cô tỉnh lại, đôi mắt đẫm nước, giọng khàn đặc, câu đầu tiên thốt ra chỉ là: “Tại sao anh ấy lại làm thế với tôi?”

Ông Tám không biết chuyện gì, chỉ khuyên cô: “Con còn sống là trời thương. Quên kẻ tệ bạc đi, bắt đầu lại cuộc đời mới.” Nhưng làm sao Thu có thể quên? Người chồng mà cô hết lòng tin tưởng, cha của đứa con gái bé bỏng, lại nhẫn tâm xô cô xuống biển để chạy theo một người đàn bà khác

Thời gian đầu, Thu sống trong bóng tối, sợ hãi, mất phương hướng. Nhưng rồi, vì con gái, vì niềm căm hận, cô dần vực dậy. Ban ngày phụ việc cho những người buôn hải sản, ban đêm học thêm nghề kế toán với một người quen của ông Tám giới thiệu. Dần dần, Thu xây dựng được một vỏ bọc mới – một người phụ nữ xa lạ, với cái tên khác.

Ba năm sau, Thu đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là người vợ hiền lành, cam chịu, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, khôn khéo và có nghề nghiệp ổn định. Cô trở thành kế toán trưởng cho một công ty xuất nhập khẩu hải sản lớn ở miền Trung. Bề ngoài, ai cũng thấy cô điềm đạm, chăm chỉ, nhưng sâu trong đáy lòng, một ngọn lửa vẫn cháy rừng rực: ngày trở về, để đối diện với Hưng.

Tin tức về anh ta, Thu vẫn âm thầm theo dõi qua người quen. Hưng không những chẳng hối hận, mà còn sống sung túc bên nhân tình Mai. Họ đã mở một công ty kinh doanh bất động sản nhỏ, kiếm được khá nhiều tiền. Đứa con gái bé bỏng, nay đã lên sáu, sống với bà nội, thỉnh thoảng Hưng mới ghé thăm, còn Mai thì chẳng mấy khi đoái hoài. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tim Thu nhói lên, nước mắt không ngừng rơi

“Con ơi, mẹ sắp về với con rồi. Và mẹ sẽ cho con thấy, mẹ không hề bỏ con mà đi.” – Thu thì thầm mỗi tối, khi nhìn tấm ảnh con gái duy nhất còn giữ trong ví.

Cơ hội đến khi công ty Thu làm việc ký kết một dự án hợp tác với công ty bất động sản của Hưng. Số phận dường như đưa đẩy để họ phải chạm mặt. Khi nhận được danh sách đối tác, nhìn thấy cái tên quen thuộc, Thu sững người. Đêm đó, cô trằn trọc không ngủ. Cái giây phút mà cô chờ đợi suốt ba năm cuối cùng cũng đã đến.

Nhưng Thu không muốn ồn ào hay trả thù bằng cách cực đoan. Cô muốn Hưng phải tự mình nếm trải sự đau đớn, sự phản bội, giống như những gì anh ta đã gây ra cho cô. Cô lên kế hoạch tỉ mỉ: dùng chính kiến thức kế toán, tài chính mà mình đã học, thâm nhập vào công ty của Hưng, lật tung những góc tối bên trong, từng bước kéo anh ta xuống hố sâu tuyệt vọng

Ngày trở về, Thu chọn cho mình một diện mạo hoàn toàn khác. Tóc cô cắt ngắn, trang điểm nhẹ, phong thái chững chạc, tự tin. Khi bước vào phòng họp, ánh mắt cô gặp Hưng. Anh ta thoáng ngạc nhiên, đôi mắt mở to, rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười xã giao. Hưng đâu thể ngờ rằng, “đối tác mới” mà anh sắp hợp tác lại chính là người vợ mà anh từng nhẫn tâm hãm hại

Trong lòng Thu, cơn sóng ngầm đã nổi lên. Nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ gương mặt bình thản, chìa tay bắt:
“Xin chào anh, tôi là Thuỳ Linh – phụ trách tài chính bên công ty đối tác.”

Cái bắt tay ấy, lạnh như băng.

Từ ngày gặp lại Hưng trong phòng họp, trái tim Thu như có ngọn lửa âm ỉ cháy. Cô bình thản ký kết hợp đồng, giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng trong đầu luôn dệt nên những bước đi tiếp theo. Mỗi cuộc gặp, mỗi bản báo cáo tài chính, mỗi lần trao đổi công việc, cô đều cẩn thận đặt từng “viên gạch” trong kế hoạch trả thù.

Hưng thì khác. Ngay lần đầu thấy Thu, anh ta đã thoáng giật mình, nhưng tự trấn an rằng: “Không thể nào! Cô ấy đã chết rồi cơ mà.” Anh ta tự nhủ, chỉ là sự trùng hợp gương mặt. Càng làm việc, anh càng bị cuốn hút bởi phong thái mới mẻ của “Thuỳ Linh”: điềm đạm, sắc sảo, tự tin. Thậm chí, có những lúc anh ngẩn người khi thấy cô mỉm cười – nụ cười rất giống với người vợ quá cố

Mai – người tình của Hưng – bắt đầu để ý. Cô ta ghen tuông ngấm ngầm, lo sợ chồng chưa cưới rung động trước “đối tác mới”. Nhưng Hưng gạt đi, vì Mai đã là chỗ dựa tài chính quan trọng. Chính cô ta là người giúp Hưng mở công ty, đứng tên nhiều tài sản.

Thu âm thầm thu thập chứng cứ về những phi vụ làm ăn gian dối của Hưng: rửa tiền, gian lận thuế, biển thủ vốn đầu tư. Nhờ vị trí kế toán trưởng của mình, lại thêm sự khéo léo trong giao tiếp, cô không khó để lấy được dữ liệu. Càng đi sâu, cô càng thấy con người này không chỉ phản bội hôn nhân, mà còn phản bội cả niềm tin của nhiều người khác.

Một buổi tối, khi nhìn những tập hồ sơ chứng minh hành vi phạm pháp của Hưng, Thu rơi nước mắt. Đây chính là “con dao” mà cô chờ đợi. Nhưng trong lòng vẫn giằng xé: cô có nên hạ anh ta gục ngay lập tức, hay bắt anh phải chịu sự dày vò từ từ?

Cơ hội đến khi Hưng ngỏ lời mời Thu đi ăn tối, bàn thêm về dự án. Trong ánh đèn vàng của nhà hàng sang trọng, Hưng nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, có chút men say:
“Linh à, anh thấy ở em có gì đó rất thân thuộc… Em có tin vào định mệnh không?”

Thu khẽ cười, nâng ly rượu:
“Có chứ. Định mệnh luôn khiến con người ta gặp lại nhau… dù là để yêu, hay để trả nợ.”

Hưng không hiểu ẩn ý, chỉ thấy lạ lùng trong ánh mắt cô.

Sau đó, Thu từng bước “dẫn dắt” anh ta. Cô không hề né tránh, mà khéo léo tạo cảm giác mập mờ, để Hưng tự nguyện dấn thân. Càng lúc, anh ta càng nghi ngờ chính mình: liệu có phải vợ anh chưa từng chết? Đôi khi, nhìn vào ánh mắt của Thu, anh rùng mình.

Cùng lúc ấy, Thu cũng tìm cách tiếp cận con gái. Dưới danh nghĩa “chị họ xa” của mẹ bé, cô thường ghé thăm bà nội, mang quà và sách vở cho con bé. Lần đầu tiên ôm con vào lòng sau ba năm, nước mắt cô rơi như mưa. Bé gái hồn nhiên, chẳng hề biết người phụ nữ kia chính là mẹ mình. Thu nén đau, thầm hứa: “Con sẽ sớm được về bên mẹ.”

Khi mọi thứ đã đủ, Thu tung ra đòn cuối. Cô gửi toàn bộ hồ sơ phạm pháp của Hưng cho cơ quan điều tra, đồng thời để lộ một vài chi tiết cho Mai – người tình của anh. Mai vốn tham vọng, khi biết Hưng âm thầm muốn “qua lại” với Linh, lại còn đứng trước nguy cơ bị lôi vào vòng lao lý, cô lập tức phản bội, tách hết tài sản đứng tên về mình.

Một buổi sáng, khi cảnh sát ập vào công ty bắt Hưng vì tội gian lận và rửa tiền, anh ta bàng hoàng. Nhìn quanh, Mai đã biến mất, nhân viên thì hoảng loạn, còn đối tác “Thuỳ Linh” đứng lặng lẽ trong góc, ánh mắt lạnh lùng. Khi bị còng tay, Hưng gào lên:
“Linh! Em là ai? Tại sao em làm thế với tôi?”

Thu tiến lại gần, thì thầm chỉ đủ anh nghe:
“Tôi là vợ anh – người mà anh đã đẩy xuống biển ba năm trước. Hôm nay, tôi chỉ trả lại anh những gì anh đã gieo.”

Hưng chết lặng. Đôi mắt anh ta mở to, hoảng sợ, bối rối, xen lẫn chút gì đó như hối hận. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Ngày anh ta ra toà, Thu ngồi phía sau lặng lẽ. Con gái cô cũng có mặt, được bà nội dẫn đi. Thu không để bé biết sự thật ngay, chỉ âm thầm dõi theo. Cô biết, cuộc đời từ nay sẽ mở sang trang khác.

Trả thù xong, lòng cô không hề thấy hả hê, mà chỉ nhẹ nhõm. Bởi cuối cùng, công lý đã đến, và con gái cô sẽ lớn lên với một bài học sâu sắc: sự phản bội sẽ luôn phải trả giá.

Ngoài kia, tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào. Lần này, không còn là nỗi ám ảnh, mà là lời nhắc nhở về sức mạnh của sự sống sót và nghị lực hồi sinh.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *