Vợ mất đã 4 năm, Huy sống cảnh gà trống nuôi con. Những đêm dài, nhìn con trai bé bỏng cuộn tròn ngủ trong vòng tay, anh tự nhủ phải mạnh mẽ, phải vừa là cha vừa là mẹ. Nhưng rồi những khoảng trống trong ngôi nhà, những bữa cơm vội vã với tiếng thìa chạm vào bát vang lạnh lẽo, khiến anh khát khao một bàn tay phụ nữ san sẻ
Thắm – cô gái xinh đẹp, đảm đang ở xã bên – đến với anh như một tia sáng. Ngày cưới, trong ánh đèn sáng rực, Huy nhìn nụ cười dịu dàng của Thắm mà tin rằng con mình sẽ được một mái ấm mới. Trước giờ rước dâu, anh nắm tay cô, nói như van vỉ:
– Anh không cần gì nhiều, chỉ mong em thương Bin như con ruột. Nó còn nhỏ, lại mồ côi mẹ…
Thắm nghiêng đầu, ánh mắt long lanh:
– Em hứa. Anh cứ tin em.
Thời gian đầu, Bin ăn uống đầy đủ, mặt mũi hồng hào, đôi má phúng phính. Huy thở phào, ngỡ như mình đã chọn đúng người. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài.
Thằng bé dần thay đổi. Nó không còn ríu rít chào bố mỗi khi anh đi làm về. Những bữa cơm, nó chỉ im lặng gẩy đôi đũa, mắt đăm đăm nhìn xuống bát cơm. Đêm đến, cánh cửa phòng nhỏ của con thường khép chặt, chỉ hắt ra vệt sáng yếu ớt của ngọn đèn bàn.
Một tối, Huy phát hiện những vết bầm xanh tím chạy dài trên tay, trên cẳng chân con trai. Anh hoảng hốt kéo tay con lên:
– Bin, ai làm con thế này?
Thằng bé giật mình, cúi gằm mặt, lí nhí:
– Con… ngã xe…
Nhưng đôi mắt ầng ậc nước, bàn tay run rẩy bấu vào vạt áo bố đã tố cáo sự thật.
Huy ngồi thẫn thờ suốt đêm. Trong căn nhà im ắng, tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp như khoan vào ngực. Linh cảm khiến anh lén lắp một chiếc camera nhỏ ở phòng khách.
Vài ngày sau, khi mở đoạn ghi hình, máu Huy như đông cứng. Trên màn hình, Thắm hiện ra với gương mặt lạnh lùng, tay cầm chiếc thước gỗ vụt xuống liên tiếp. Tiếng binh binh chát chúa vang vọng. Bin quỳ co ro ở góc phòng, đôi mắt sợ hãi dại đi:
– Dì ơi… con xin lỗi… con không dám nữa…
Tiếng roi vun vút xé không khí. Mỗi lần thước quất xuống, da thịt non nớt lại hằn lên vệt đỏ bầm.
Huy ngồi bất động, đôi bàn tay siết chặt đến bật máu nơi móng tay. Ngực anh nghẹn lại, từng hơi thở nặng nề như xé phổi. Trái tim người cha vừa đau đớn vừa sục sôi phẫn nộ. Anh chỉ muốn lao đến xé toạc màn hình, giật lấy con ra khỏi tay người đàn bà mà anh từng tin tưởng.
Sáng hôm sau, Huy trở về nhà sớm. Khi bước vào, anh thấy Thắm đang lúi húi trong bếp. Mùi canh chua, mùi thịt kho dậy lên ngào ngạt, nhưng tất cả trở nên giả tạo đến khó chịu. Anh lặng lẽ đi lên phòng, ôm Bin còn đang sốt vì trận đòn tối qua.
– Con yên tâm, bố ở đây rồi… – Huy thì thầm, giọng nghẹn lại.
Xuống nhà, Huy đặt chiếc USB trên bàn. Anh nhìn thẳng vào mắt Thắm, ánh nhìn rực lửa:
– Tôi đã thấy tất cả.
Thắm giật mình, mặt tái nhợt, miệng lắp bắp:
– Anh… anh hiểu lầm rồi… em chỉ dạy nó…
– Dạy ư? – Huy gầm lên, tiếng vang rền như búa giáng. – Cô dạy bằng cách biến con tôi thành cái bao cát hả?
Căn nhà rung lên trong sự im lặng nặng nề. Thắm cúi gằm mặt, môi mím chặt, không cãi thêm được lời nào.
Huy thu dọn đồ đạc của Bin. Trước khi bước ra khỏi ngôi nhà, anh quay lại, giọng dứt khoát như nhát dao chém ngang:
– Tôi có thể sai khi lấy cô, nhưng tôi sẽ không để sai lầm ấy giết chết con tôi. Từ giờ, giữa chúng ta không còn gì nữa.
Cánh cửa sập mạnh. Ngoài kia, ánh nắng ban mai chan hòa. Huy nắm chặt tay con trai, bàn tay nhỏ bé run rẩy bấu vào tay cha. Trong đôi mắt còn vương lệ của Bin, lần đầu tiên sau nhiều tháng, lóe lên một tia sáng hy vọng.
Huy biết, từ nay dù đường đời có gập ghềnh, chỉ cần hai cha con có nhau, họ vẫn sẽ vượt qua.