Bố ạ, dì ghẻ chẳng cho con ăn sáng, cứ thế mà bụng đói mà đi học - Tin Hay

Bố ạ, dì ghẻ chẳng cho con ăn sáng, cứ thế mà bụng đói mà đi học

{"aigc_info":{"aigc_label_type":0,"source_info":"dreamina"},"data":{"os":"web","product":"dreamina","exportType":"generation","pictureId":"0"},"trace_info":{"originItemId":"7550993851201244477"}}

Bố ạ, hôm con trượt ngã trước phòng dì, con vốn chỉ định đứng dậy rồi lẻn vào lớp, nhưng qua khe cửa con vô tình nhìn thấy cảnh khiến tim con như tắc nghẹn. Dì đứng giữa phòng khách, hai tay bấu chặt vào mép bàn, mắt đỏ hoe. Trên bàn là đống thư và những tờ sao kê ngân hàng. Dì ôm mặt khóc rồi thì thầm một mình:

“Bao năm vất vả… mà vẫn chỉ có mình nó. Ông ấy hứa sẽ để lại, hứa sẽ không để mẹ con nó khổ… mà giờ lại là nhà cho thằng con của bà ấy. Làm sao mẹ chịu được? Mẹ nuôi con lớn khôn rồi, mẹ cần chút an toàn cho cuộc đời mình chứ?”

Con đứng lặng. Lời nói của dì như mũi dao cắm thẳng vào tim con. Hóa ra dì cay nghiệt với con không phải vì con nghịch ngợm, không phải vì con “không xứng” như dì vẫn rêu rao trước mặt mọi người. Dì sợ — sợ không có chỗ dựa, sợ những lời hứa trước kia bị lấn át, sợ tương lai mình sẽ không có gì khi bố con già yếu. Dì thấy con là mối đe dọa cho “an toàn” của cuộc đời dì.

Rồi dì nói tiếp, giọng khàn khàn như người bị ai bóp cổ:
“Người ta nói ông sẽ chu cấp cho con nó nhất, để lại nhà cho con nó. Mẹ đã hy sinh nhiều, giờ mẹ muốn chút đảm bảo cho con và bản thân. Nếu ai cũng tới xin thì mẹ biết sống sao?”

Con nghe mà nước mắt chảy dài. Tất cả những lần dì mỉa mai, tước đồ ăn, bắt con đứng mãi, những đêm dì mở cửa nhà tắm kiểm tra — bây giờ có một khuôn mẫu: đó là nỗi sợ và tham vọng, được nguỵ trang bằng sự khắt khe. Dì không đơn thuần là “độc ác” vô cớ — dì hoá ra là người bị đẩy vào thế phải lựa chọn giữa bản thân và lòng thương, và người chịu tổn thương lại chính là con và em con.

Con thấy mình vừa giận vừa thương. Giận vì con và em đang bị trả giá cho nỗi lo của người lớn; thương vì biết dì cũng đang sợ hãi mất mát. Nhưng dù lý do có là gì, bố ơi — con và em không đáng bị hành hạ, bị cô lập để người lớn giành giật miếng an toàn cho mình.

Con không muốn câu chuyện chỉ là hiểu lầm rồi mọi thứ lại tiếp diễn. Con viết để bố biết sự thật: dì đối xử tệ bạc với con không chỉ là chuyện kỷ luật hay nghiêm khắc — đó là hệ quả của một chuỗi lo toan, sợ hãi và cả toan tính mà con không thể gánh nổi.

XEM THÊM:

Ông ơi, sáng nào các em của dì ghẻ cũng được ăn trứng, còn con chỉ được bà ta cho ăn cơm chan nước mắm loãng, đến hôm qua con mệt ngất giữa lớp

“Ông ơi… sáng nào các em của dì ghẻ cũng được bà cho ăn trứng, có hôm còn cả sữa và thịt, trong khi con chỉ được chan bát cơm với vài giọt nước mắm loãng, mặn đến bỏng cả họng. Con quen rồi, chỉ biết cúi đầu mà nuốt, bụng thì cồn cào nhưng không dám hé lời.

Hôm qua, con mệt quá… đói đến nỗi ngất xỉu ngay giữa lớp. Cả phòng học náo loạn, bạn bè khóc lóc, thầy cô vội vàng đưa con vào phòng y tế. Bố được gọi đến, chạy hớt hải vào trường. Con còn chưa kịp mở mắt thì dì ghẻ đã đứng đó, giọng ngọt xớt mà lật lọng ngay trước mặt bao người:

 Em dặn nó ăn sáng rồi, nhưng nó bỏ ăn, cố tình làm mình làm mẩy để gây sự chú ý thôi…

Ông ơi, lúc ấy con tỉnh nhưng không còn sức để nói. Mắt con nhòe đi, chỉ thấy bố đứng đó im lặng, gương mặt ông nghi ngờ, ánh mắt như muốn hỏi con nhưng lại quay sang tin lời dì. Con cố đưa tay nắm lấy áo bố mà không kêu được tiếng nào. Nỗi tủi nhục nghẹn nơi cổ, nước mắt rơi chan xuống gối.

Bạn bè xung quanh xì xào, thầy cô thì ngơ ngác, còn dì ghẻ cứ thế tiếp lời, dựng lên cả một câu chuyện rằng con bướng bỉnh, con giả vờ bệnh để tránh học. Những tiếng đó như từng nhát dao xoáy vào lòng.

Ông ơi, chưa bao giờ con thấy mình nhỏ bé và bất lực như thế. Người ta vẫn nghĩ dì thương con, bố chăm lo cho con, nhưng sự thật thì mỗi bữa sáng con chỉ có nước mắm loãng mà cắn răng nuốt vào. Con chỉ mong có một hôm được ăn miếng trứng như các em, nhưng cái ước mơ bé nhỏ ấy cũng xa vời…

Ông ơi, con sợ một ngày bố tin hẳn lời dì, rồi coi con là đứa dối trá. Con chỉ còn biết gửi hết nỗi lòng này cho ông, mong ông hiểu, mong ông cứu con thoát khỏi những bữa sáng chỉ có mùi nước mắm mặn chát và những giọt nước mắt chan cơm…”

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *