Bị Phản Bội Ngay Trong Lễ Cưới, Tôi Cầu Hôn Luôn Nhân Viên Phục Vụ Trước Mặt Cả Dòng Họ. Một Tuần Sau, Tôi Giật Mình Khi Biết Thân Phận Thật Sự Của Anh Ấy…
Ngày cưới vốn dĩ phải là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Thế nhưng, chính hôm đó, tôi đã bị chôn vùi trong nỗi ê chề, tủi nhục và phản bội.
Tôi và Nam – người yêu cũ – quen nhau 4 năm. Anh ta miệng mồm ngọt ngào, hứa hẹn trăm điều, từng thề rằng sẽ che chở, không bao giờ để tôi phải khóc. Vậy mà ngay khi MC vừa cất lời giới thiệu cô dâu chú rể bước vào lễ đường, tôi lại thấy Nam… tay trong tay với chính phù dâu – cũng là bạn thân của tôi!
Cả hội trường sững sờ. Họ công khai đứng trước mặt quan khách, không thèm che giấu. Tim tôi vỡ vụn. Trái tim và lòng tự trọng của tôi bị xé nát chỉ trong vài giây.
Tiếng xì xào nổi lên:
– “Trời đất ơi, chú rể bỏ cô dâu ngay tại lễ cưới?”
– “Nhục nhã quá! Nhà gái chịu sao nổi…”
Tôi nhìn quanh, ánh mắt thương hại, chế giễu đan xen. Máu nóng dồn lên mặt, nước mắt trào ra. Nhưng ngay giây phút ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Tại sao tôi phải khóc? Tại sao tôi phải van xin một kẻ phản bội?
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu. Và trong khoảnh khắc điên rồ ấy, tôi quay về phía dàn phục vụ đang xếp hàng ở góc hội trường. Giữa họ, một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao gầy, ánh mắt hiền lành và lặng lẽ.
Tôi bước thẳng tới trước mặt anh, quỳ xuống giữa lễ đường, cất giọng run run nhưng đầy dứt khoát:
– “Anh… anh có đồng ý cưới em không? Ngay bây giờ, ngay tại đây, trước mặt tất cả mọi người?”
Hội trường như nổ tung. Tiếng la ó, ồ à vang lên. Mẹ tôi thì ngất xỉu, họ hàng hoảng loạn. Nam đứng chết lặng, mặt tái mét.
Còn chàng trai phục vụ kia, thoáng sửng sốt, rồi mỉm cười. Anh đỡ tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rõ từng chữ:
– “Được. Anh đồng ý.”
Chúng tôi nắm tay nhau tiến lên sân khấu. MC lắp bắp, khách mời bàn tán ầm ĩ. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết rằng mình không được phép gục ngã trước sự phản bội hèn hạ kia.
Đám cưới hôm ấy trở thành trò cười thiên hạ. Nhưng cũng chính hôm ấy, tôi thấy mình được cứu rỗi. Người đàn ông xa lạ kia đã trao cho tôi một bàn tay để tôi đứng vững.
Sau lễ cưới “chớp nhoáng”, tôi không gặp lại anh. Trong lòng vẫn day dứt: Mình đã kéo anh vào trò hề, chắc anh hận mình lắm.
Một tuần sau, khi tôi còn đang thu dọn mớ hỗn loạn, có tiếng gõ cửa. Tôi mở ra, thì chính là anh. Vẫn nụ cười hiền lành, nhưng lần này anh mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ toát lên sự tự tin khác hẳn hôm ở lễ đường.
– “Anh tên Khánh. Hôm đó anh chỉ mặc đồ phục vụ để… thử việc một ngày. Thực ra, anh là con trai của chủ khách sạn nơi em tổ chức cưới. Anh vừa từ nước ngoài về, muốn tự mình trải nghiệm để hiểu công việc nhân viên.”
Tôi choáng váng. Hóa ra, “anh phục vụ” hôm đó lại mang thân phận thật sự là thiếu gia, thậm chí còn là người nắm giữ chuỗi khách sạn nổi tiếng.
Khánh nhìn tôi, giọng dịu dàng:
– “Anh không trách em đã lôi anh vào tình huống bất ngờ ấy. Ngược lại, anh cảm phục sự mạnh mẽ của em. Một cô gái dám ngẩng cao đầu trước phản bội, dám nắm lấy hạnh phúc theo cách của mình… Em rất đặc biệt.”
Tôi rơi nước mắt. Không phải vì hối hận, mà vì lần đầu tiên sau chuỗi ngày đau đớn, tôi thấy lòng được an ủi.
Những ngày sau đó, Khánh thường xuyên ghé thăm. Anh đưa tôi đi dạo, lắng nghe tôi trút hết nỗi niềm. Anh không hứa hẹn xa vời, chỉ nhẹ nhàng nói:
– “Em cứ sống là chính mình. Nếu em muốn, anh sẽ ở bên.”
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi hiểu, mình đã không sai khi nắm lấy bàn tay ấy hôm lễ cưới.
Cuộc đời nhiều khi đầy chua chát, nhưng cũng thật lạ lùng. Ngay lúc ta tưởng đã mất hết tất cả, có khi ông trời lại mở ra một cánh cửa mới.
Tôi từng bị phản bội, từng là trò cười. Nhưng nhờ thế, tôi mới gặp được Khánh – người khiến tôi tin rằng: sự dũng cảm trong đau khổ chính là chìa khóa để ta tìm thấy hạnh phúc thật sự.