Tôi vừa chân ướt chân ráo về nhà chồng hôm trước, còn chưa kịp quen hơi đất lạ thì ngay sáng hôm sau, mẹ chồng đã gọi tôi xuống bếp. Tôi nghĩ chắc chỉ nhờ nấu nước pha trà hay chuẩn bị đồ ăn sáng. Nhưng không, bà lôi toàn bộ bát đũa, xoong nồi từ trong tủ, cả cái nào cũ kỹ mốc meo lâu ngày chưa đụng đến cũng đem ra đặt chình ình giữa sân.
Bà nói giọng lạnh tanh:
– Dâu mới thì phải làm cho quen, rửa sạch hết đi, từ cái nhỏ đến cái to, không sót cái nào.
Tôi sững sờ. Chồng tôi vẫn còn nằm trên nhà chưa dậy, chẳng hề hay biết. Trong lòng tôi dấy lên tủi hờn, nhưng cũng không dám cãi. Nước lạnh buốt, xà phòng trơn trượt, tôi ngồi còng lưng rửa từng cái xoong đen kịt, móng tay bật máu. Hơi nước lạnh khiến hai bàn tay tôi đỏ tấy, run rẩy.
Thỉnh thoảng mẹ chồng lại xuống “kiểm tra”, bà dùng ngón tay cà vào thành bát, hễ thấy còn một vệt mờ là lập tức buông lời mỉa mai:
– Con gái nhà ai mà vụng về thế này, sau này lo được cho ai?
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi cắn chặt môi để ngăn nước mắt khỏi trào ra. Đến lúc chồng tôi đi xuống, nhìn thấy cảnh ấy thì chỉ thản nhiên rót cốc nước uống rồi quay đi, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Tôi ngẩng mặt lên, đôi tay ướt sũng run run, nhìn bóng lưng chồng mà nghẹn ứ. Lần đầu tiên tôi hiểu: con đường làm dâu này không phải chỉ có cơm áo, mà còn là trận chiến cam go với những định kiến, thử thách khắc nghiệt ngay trong chính ngôi nhà mình.
Và tôi thề, tôi sẽ không để bản thân bị chôn vùi trong nước rửa bát lạnh lẽo và những lời cay nghiệt ấy mãi mãi…
Chồng tôi bước xuống cầu thang, ngáp dài một cái. Anh nhìn thấy tôi đang ngồi giữa đống bát đũa xoong nồi ngổn ngang, nước lạnh táp vào tay đến tím tái. Tôi nghĩ anh sẽ lại gần, ít nhất cũng hỏi han một câu. Nhưng không. Anh chỉ đứng dựa vào lan can, nói dửng dưng:
– Thôi em, mẹ bảo sao thì làm vậy. Có mấy cái bát thôi mà, rửa xong thì lên nghỉ.
Lời anh như nhát dao cắt vào tim tôi. Mấy cái bát ư? Đây đâu phải là mấy cái bát! Cả chục xoong nồi han rỉ, cả trăm cái bát cái đĩa bụi bẩn từ lâu không dùng, chất cao như núi. Tôi đã rửa đến nứt cả tay, vậy mà anh lại coi như chuyện nhỏ nhặt.
Mẹ chồng nghe thế liền hất cằm cười khẩy:
– Đấy, chồng con nói thế đấy. Làm dâu thì phải chịu khó, có gì mà than thở.
Tôi cúi đầu, cổ họng nghẹn lại, không biết nên cười hay khóc. Nước mắt trào ra hòa lẫn cùng nước rửa chén đục ngầu. Tôi chợt nhận ra, ngay từ ngày đầu bước vào ngôi nhà này, tôi đã phải học cách tự bảo vệ lấy mình. Bởi nếu chồng tôi chỉ biết đứng nhìn, thì ai sẽ là người ở bên tôi đây?
Trong lòng tôi sôi sục một nỗi uất nghẹn. Tôi không thể cứ thế mà cam chịu. Một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng sau đó là một ý nghĩ lóe lên: nếu chồng không bênh vực, tôi phải tự tìm cách đứng thẳng trong ngôi nhà này.
Tôi buông đôi đũa xuống, hai bàn tay run rẩy, rát buốt vì ngâm nước quá lâu. Cổ họng nghẹn cứng, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà tiếp tục. “Mẹ ạ, con mệt quá, để lát con rửa tiếp…” – tôi lí nhí nói, rồi lê bước lên phòng, toàn thân rã rời như bị rút cạn sinh lực.
Chưa kịp nằm xuống, dưới bếp đã vang lên tiếng chén bát lạch cạch, rồi giọng mẹ chồng the thé xé toạc không gian:
– Cái loại dâu mới mà lười biếng, không biết nghe lời thì tôi trả về nhà ngoại cho bố mẹ dạy lại! Ở đây chỉ tổ làm bẩn mắt!
Tôi ch,ết lặng. Câu “trả về nhà ngoại” như lưỡi dao xoáy thẳng vào lòng tự trọng. Chồng tôi vẫn ngồi trên ghế, chỉ nhíu mày một cái rồi thản nhiên cầm điện thoại lướt, không hề hé môi bênh vực tôi nửa lời.
Tim tôi đau thắt. Tôi không sợ rửa bát, tôi sợ nhất chính là bị coi thường, bị chà đạp ngay trong ngôi nhà mình vừa bước chân vào. Tôi cắn chặt môi, nước mắt ứa ra. Trong đầu chỉ còn vang vọng một câu hỏi: Nếu ngay từ hôm nay tôi đã bị dọa đuổi, thì tương lai tôi ở ngôi nhà này sẽ đi về đâu?