Sáng hôm ấy, chồng tôi gánh cả chục quả dưa hấu ra ven đường quốc lộ để bán. Dưa mới nhập từ quê, quả nào cũng căng mọng, đỏ au. Anh bày biện cẩn thận, nắng chang chang mà vẫn tươi cười chào khách.
Bất ngờ, một chiếc ô tô phóng nhanh lao sượt qua, rồi bất ngờ ngoặt đầu xe khiến chồng tôi không kịp tránh, ngã dúi xuống đường. Dưa hấu trong sọt văng tung toé, nhiều quả vỡ toác, nước đỏ loang lổ mặt đường.
Người lái ô tô – một gã đàn ông béo tốt, áo sơ mi trắng phẳng phiu – bước xuống xe. Thay vì hỏi han, gã cúi xuống nhặt một quả dưa còn nguyên, đập mạnh xuống đất ngay trước mặt chồng tôi. Ruột dưa đỏ hồng tung tóe. Gã nhếch mép cười:
– Đi đứng thế à?
Tôi lao đến đỡ chồng, thấy anh may mắn chỉ trầy xước tay chân, không bị thương nặng. Nhưng nhìn những sọt dưa nát bấy, tôi xót xa không nói nên lời. Chồng tôi nén giận, chỉ thở hắt ra.
Gã kia rút ví, lấy ra tờ 500 nghìn, ném xuống chỗ dưa vỡ:
– Đống quả này thì bồi thường từng này là được rồi.
Tiếng xì xào nổi lên quanh đó. Có người bất bình hét lớn:
– Ông đâm người ta, phá nát cả gánh dưa mà coi như trò chơi à?
Chồng tôi run tay, nhìn tờ tiền dính nước dưa dưới đất, mắt đỏ ngầu. Anh không nhặt. Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào gã:
– Tiền của ông tôi không cần. Ông phải xin lỗi!
Nhưng gã chỉ cười nhạt, bỏ mặc đám đông đang vây lại, rồi leo lên xe, đóng cửa đánh sầm. Chiếc ô tô rú ga phóng đi, để lại phía sau cả con đường loang lổ nước dưa hấu đỏ rực, như một vết thương nhức nhối giữa ban ngày.
Tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn. Một cậu thanh niên đi đường đã nhanh tay rút điện thoại, quay lại toàn bộ cảnh tượng từ lúc gã đập nát quả dưa cho đến lúc ném 500 nghìn xuống đất. Cậu hét lớn:
– Ông ta coi thường người bán hàng thế này thì để tôi đăng lên mạng cho cả nước xem!
Chỉ vài giờ sau, clip lan truyền với tốc độ chóng mặt. Cư dân mạng sôi sục, phẫn nộ trước sự ngông cuồng, hống hách của gã đàn ông lái xe sang. Người ta gọi gã là “kẻ lấy dưa làm trò” và truy tìm danh tính bằng được.
Chồng tôi thì cả đêm ngồi lặng, nhìn đống dưa hỏng còn sót lại. Tôi cầm tay anh, thấy bàn tay chai sần run run:
– Anh, mình không để yên cho hắn được.
Hôm sau, khi chúng tôi còn đang thu dọn, một chiếc xe công an phường dừng lại. Ba cán bộ bước xuống, nói rằng clip đã được xác minh, người lái xe kia là giám đốc một công ty xây dựng lớn, từng nhiều lần vi phạm luật giao thông nhưng thoát nạn nhờ quan hệ. Lần này, vì hành vi quá trắng trợn, cộng đồng mạng phản ứng dữ dội, cấp trên đã yêu cầu xử lý.
Chồng tôi kể lại toàn bộ sự việc, từ cú đâm xe đến việc gã đập nát dưa. Cán bộ gật đầu, ghi biên bản. Một vị còn trấn an:
– Anh chị yên tâm, vụ này không thể chìm xuồng đâu. Người ta không chỉ làm hỏng dưa, mà còn xúc phạm danh dự, tính mạng người khác.
Ngày hôm sau, báo chí đồng loạt đăng tin. Trước sức ép dư luận, gã giám đốc kia buộc phải xuất hiện, cúi đầu xin lỗi công khai và chấp nhận bồi thường gấp nhiều lần. Nhưng dù nhận tiền, trong mắt chồng tôi chỉ còn lại một nỗi buồn: giữa xã hội này, để có được một lời xin lỗi tử tế, đôi khi người nghèo phải dựa vào cả sự phẫn nộ của hàng vạn người xa lạ.
XEM THÊM:
Chồng bảo vợ ở lại bếp khi có khách. Một lần mở của bếp cảnh tưởng trước mắt khiến chồng sững sờ
“Đàn bà con gái thì chỗ của mình là trong bếp, tiếp khách toàn đàn ông nói chuyện ngoài kia làm gì.” – Câu nói ấy của Hùng vẫn còn vang trong đầu Mai, dẫu cô đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần nhà có khách, đặc biệt là bạn bè hay đồng nghiệp của chồng, Mai chỉ được phép chuẩn bị cơm nước, rồi lẳng lặng rút vào bếp. Cô quen dần với cảnh chỉ nghe tiếng cười nói rộn rã vọng ra từ phòng khách, còn mình thì ngồi bó gối bên nồi canh đang sôi. Lúc đầu cô buồn, sau thành quen, coi đó như một phần “luật bất thành văn” trong gia đình nhỏ.
Thế nhưng, chính từ thói quen đó mà một ngày, khung cảnh bất ngờ xảy ra khiến Hùng phải sững sờ.
Hôm ấy là một chiều cuối tuần. Hùng dẫn vài người bạn thân thời đại học về nhà nhậu. Như thường lệ, anh chỉ kịp ghé xuống bếp bảo:
– “Em làm mấy món nhậu nhanh nhanh, bọn anh đang khát lắm rồi.
Mai mỉm cười, lặng lẽ xắn tay áo. Trong bếp, cô vừa nấu nướng vừa khe khẽ hát, đôi lúc còn tranh thủ nhắn tin với cô bạn thân để hỏi công thức món gỏi mới. Căn bếp ngập mùi thơm của sả, ớt, cá chiên, và cả cái ấm áp từ bàn tay người phụ nữ chăm chút từng chi tiết nhỏ.Đám bạn ngoài phòng khách đã có chút men rượu, giọng nói mỗi lúc một lớn. Hùng trong vai chủ nhà, vừa cười vừa kể chuyện cũ, nhưng đôi khi cũng chau mày vì mãi chẳng thấy vợ mang đồ ăn ra.
Anh đứng dậy, hơi bực dọc:
– “Không biết dưới bếp làm gì mà lâu thế!Anh bước nhanh xuống, hất mạnh cánh cửa bếp. Nhưng vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng.
Không phải vì món ăn chưa xong. Ngược lại, cả bàn thức ăn đã được bày biện gọn gàng, hấp dẫn như trong quán ăn chuyên nghiệp. Nhưng điều khiến Hùng sững sờ không nằm ở mâm cơm, mà ở khung cảnh Mai đang ngồi giữa sàn, cười nói vui vẻ cùng… hai đứa con hàng xóm ghé qua.
Bọn trẻ ríu rít kể chuyện trường lớp, còn Mai thì vừa lắng nghe vừa gọt hoa quả thành những hình thù ngộ nghĩnh. Căn bếp vốn quen thuộc bỗng biến thành một không gian ấm áp, đầy tiếng cười. Khuôn mặt Mai sáng bừng, đôi mắt ánh lên niềm vui mà Hùng đã lâu không để ý.
Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra: người vợ mà mình luôn bảo “ở lại trong bếp” đã có một thế giới riêng nơi góc nhà này. Một thế giới mà anh chưa bao giờ chịu bước vào để hiểu Hùng đứng chôn chân ở cửa bếp, mắt nhìn vợ và bọn trẻ đang ríu rít. Anh vốn quen với hình ảnh một người vợ lặng lẽ, ít nói, chỉ quanh quẩn nấu nướng. Nhưng hôm nay, Mai khác hẳn: nụ cười tươi tắn, đôi tay khéo léo biến từng miếng táo thành hình con thỏ, từng miếng cà rốt thành bông hoa. Cả căn bếp sáng rực bởi tiếng cười, bởi sự ấm áp tự nhiên tỏa ra từ người phụ nữ ấy.
Một ý nghĩ thoáng qua khiến anh chột dạ: phải chăng từ trước đến nay, chính anh đã vô tình nhốt vợ mình trong bức tường mang tên “bếp núc”?– “Bác Hùng ơi, bác có muốn ăn thử hoa quả cô Mai cắt không?” – Một đứa trẻ hồn nhiên gọi.
Câu hỏi ấy làm Hùng bối rối. Anh gượng cười, gật đầu rồi bước lại bàn. Khi anh cắn miếng táo, bất giác nhận ra: ngon không chỉ vì trái cây ngọt, mà còn bởi bàn tay người làm ra nó chứa đầy tình cảm.Tối hôm đó, sau khi tiễn khách về, Hùng ngồi trên ghế, im lặng nhìn vợ dọn dẹp. Khác mọi lần, Mai không còn vẻ mệt mỏi mà vẫn giữ được nét vui tươi. Anh ngập ngừng:
– “Hôm nay anh… thấy em khác lắm. Em vui như vậy khi có bọn trẻ đến à?”
Mai thoáng giật mình, rồi chỉ cười:
– “Em vẫn vậy thôi, chỉ là lâu rồi anh không để ý.Câu trả lời nhẹ nhàng mà như nhát dao cứa vào lòng Hùng. Anh nhận ra đã quá vô tâm. Những năm qua, anh chỉ coi Mai như “người giữ bếp”, chứ không thật sự chia sẻ hay lắng nghe.
Từ hôm đó, một sự thay đổi âm thầm bắt đầu trong anh. Mỗi khi có khách, anh không còn nạt vợ phải “ở trong bếp”. Thay vào đó, anh mời Mai ra chào, giới thiệu với bạn bè. Lúc đầu Mai còn e dè, ngượng ngùng, nhưng dần dần cô thoải mái hơn. Hùng ngạc nhiên khi thấy bạn bè mình cũng quý mến vợ – người phụ nữ dịu dàng, khéo ăn khéo nói, lại còn tinh tế.Có lần, một người bạn thân còn trêu:
– “Công nhận Mai giỏi thật, vừa nấu ăn ngon vừa nói chuyện duyên. Cậu giấu kỹ quá đó Hùng!”
Nghe vậy, Hùng chỉ cười trừ nhưng trong lòng dâng lên một niềm tự hào xen lẫn chút hối hận. Anh tự hỏi: “Nếu như mình cứ mãi bắt vợ ở trong bếp, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được vợ còn nhiều điều đáng trân trọng đến thế.”
Tối muộn, khi hai vợ chồng ngồi bên nhau, Hùng bất giác nắm tay vợ:
– “Anh xin lỗi… vì những năm qua anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em. Từ giờ, em đừng chỉ quanh quẩn trong bếp nữa nhé.”
Mai ngước nhìn anh, trong mắt thoáng chút xúc động, nhưng vẫn đùa:
– “Em ở đâu cũng được, miễn là anh đừng nhốt em trong ‘luật bất thành văn’ của anh nữa.”Câu nói ấy khiến cả hai cùng bật cười, xua đi lớp không khí nặng nề. Nhưng trong lòng Hùng, đó là khoảnh khắc khắc sâu – khoảnh khắc anh biết rằng hôn nhân không chỉ là cơm nước và trách nhiệm, mà còn là thấu hiểu, sẻ chia.
Từ sau hôm ấy, không khí gia đình thay đổi hẳn. Những bữa cơm không còn cảnh Mai lặng lẽ dọn ra, còn Hùng và con ăn vội vàng. Giờ đây, cả nhà quây quần, tiếng cười rộn rã. Hùng tập thói quen phụ vợ nhặt rau, rửa bát – điều mà trước đây anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.Có hôm, Hùng mạnh dạn rủ vợ:
– “Cuối tuần này mình ra ngoài ăn cho đổi gió nhé. Em không cần lúc nào cũng ở trong bếp đâu.”
Mai tròn mắt ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu. Buổi tối hôm đó, cả gia đình đi ăn quán phở gần nhà. Không phải món cầu kỳ, nhưng Mai thấy hạnh phúc bởi lần đầu tiên sau nhiều năm, chồng chủ động để cô nghỉ ngơi.
Dần dần, Mai cũng tìm lại những sở thích xưa cũ: đọc sách, tham gia câu lạc bộ phụ nữ phường, thỉnh thoảng vẽ vài bức tranh nhỏ. Hùng lúc đầu hơi ngại, sợ vợ “đi nhiều sẽ lơ là gia đình”, nhưng rồi anh nhận ra: khi vợ vui, cả nhà cũng ấm áp hơn.
Một lần, khi có khách quý đến, Hùng tự tay vào bếp nấu món canh chua theo hướng dẫn của vợ. Đám bạn tròn mắt, trêu:
– “Ngày xưa ông Hùng chỉ biết ăn thôi mà, giờ còn chịu khó vào bếp hả?Hùng cười:
– “Thì vợ nấu mãi cũng mệt chứ. Đàn ông cũng phải chia sẻ việc nhà thôi.”
Lời nói ấy làm Mai khẽ đỏ mắt. Cô không ngờ, người chồng từng khăng khăng “vợ chỉ nên ở trong bếp” nay lại thừa nhận vai trò của mình trong căn bếp nhỏ.
Những đứa trẻ hàng xóm vẫn thường ghé qua, nhưng giờ đây, thay vì chỉ tụ tập trong bếp, cả nhà Hùng cũng tham gia trò chuyện. Có hôm anh còn ngồi chơi cờ caro với chúng, để rồi bật cười khi thua liền mấy ván.
Một buổi tối, sau khi bọn trẻ về hết, Mai ngồi bên cửa sổ, khẽ nói:
– “Anh biết không, em từng nghĩ mình sẽ mãi chỉ là người đứng sau, không ai nhớ đến. Nhưng nhờ hôm đó… khi anh mở cửa bếp, em mới thấy hóa ra em vẫn còn giá trị riêng.”Hùng vòng tay ôm vợ:
– “Không, là anh mới thấy… giá trị của em vốn đã luôn ở đó, chỉ là anh quá vô tâm để nhìn ra.”
Ngoài kia, gió đêm khe khẽ thổi. Trong căn nhà nhỏ, không còn khoảng cách nào giữa hai vợ chồng. Từ một câu nói tưởng chừng bình thường, “ở lại trong bếp”, đã dẫn đến một sự thay đổi lớn – thay đổi không chỉ thói quen, mà cả cách nhìn về hạnh phúc.Bởi hạnh phúc gia đình, hóa ra không nằm ở việc ai nấu ăn, ai tiếp khách. Mà nằm ở chỗ, cả hai cùng bước vào thế giới của nhau, cùng chia sẻ, cùng trân trọng.