Tôi vác bụng bầu sắp sinh vào viện một mình còn chồng thì bận đi đánh pickleball - Tin Hay

Tôi vác bụng bầu sắp sinh vào viện một mình còn chồng thì bận đi đánh pickleball

Tôi bụng bầu vượt mặt, từng cơn đau thắt lại khiến mắt hoa lên. Nửa đêm, nước ối vỡ, tôi lật đật gọi cho chồng. Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười ồn ào và tiếng giày trượt trên sân:

“Em tự bắt taxi đi viện đi, tối nay anh có trận pickleball quan trọng, không thể bỏ lỡ.”

Tôi chết lặng. Trận đấu quan trọng hơn cả vợ con sắp sinh sao? Bàn tay run rẩy, tôi gắng gượng ôm bụng, một mình lê ra đường bắt xe. Từng cú xóc của chiếc taxi như xé toạc bụng tôi, mồ hôi chảy ướt áo.

Đến bệnh viện, bác sĩ gấp rút đưa tôi vào phòng sinh. Tôi nghe tiếng họ hô hoán:

“Nhanh lên, tim thai yếu rồi!”

Trong cơn mê man, nước mắt tôi lăn dài. Người chồng đáng lẽ phải nắm tay tôi lúc này, lại đang vung vợt ngoài sân. Điện thoại của anh reo liên tục, không phải hỏi han tôi, mà là tin nhắn từ nhóm bạn: “Điểm số bao nhiêu rồi?”

Tiếng bác sĩ vang dội trong tai tôi:

“Nhanh lên, tim thai yếu rồi!”

Tôi hoảng loạn, tay run rẩy vơ lấy điện thoại gọi cho chồng. Màn hình sáng lên, chuông đổ dài, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng hò hét và tiếng bóng đập chan chát. Tôi cố gọi thêm lần nữa, rồi lần nữa, nhưng anh vẫn không bắt máy.

“Bác sĩ… gọi chồng tôi giúp với, tôi… tôi sợ lắm…” – giọng tôi nghẹn lại, vừa đau vừa tủi.

Bác sĩ liếc nhìn tôi, gương mặt nghiêm trọng:

“Không kịp đâu, phải cấp cứu ngay!”

Trong ánh đèn lạnh lẽo, tôi bị đẩy thẳng vào phòng mổ. Tiếng dao kéo loảng xoảng, tiếng máy monitor kêu dồn dập, từng nhịp tim con yếu ớt như đang giằng co giữa sự sống và cái chết.

Còn tôi, nằm trên bàn mổ, nước mắt ứa ra. Người đàn ông gọi là chồng, trong giây phút tôi đối diện cửa tử, vẫn mải mê với trái bóng nhựa, chẳng hề biết vợ con mình đang ở ranh giới sống còn.

Ca mổ kết thúc, tiếng khóc yếu ớt của con vang lên trong căn phòng trắng toát. Tôi nằm thiếp đi, người kiệt quệ, chỉ còn cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má – vừa vì hạnh phúc con đã kịp giữ được mạng sống, vừa vì tủi hờn đến quặn thắt.

Cửa phòng bật mở. Chồng tôi xuất hiện, vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao, mồ hôi còn nhễ nhại, trên cổ vẫn đeo chiếc khăn lau dở. Anh hớt hải bước vào, nhưng nét mặt lại chẳng phải lo lắng, mà như vừa chiến thắng một trận lớn:

“Anh về rồi đây! Em không biết đâu, hôm nay anh đánh hay lắm, cả đội vỗ tay rần rần. À, con đâu rồi?”

Cả căn phòng im phăng phắc. Bác sĩ đang ghi chép dừng tay, ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt đầy khinh bỉ. Một y tá lạnh lùng nói:

“Nếu anh đến sớm hơn, có lẽ đã kịp ký giấy cam kết. Vợ anh đã một mình trải qua ca mổ cấp cứu, suýt mất cả mẹ lẫn con.”

Anh tôi lúng túng, cố cười trừ:

“Thì… em vẫn ổn mà, đúng không?”

Mẹ tôi từ ngoài lao vào, gạt phắt tay anh:

“Ổn à? Nếu bác sĩ không giỏi thì giờ này hai mẹ con nó đã nằm dưới đất rồi! Cậu còn dám mở miệng nói ổn sao?”

Tôi nằm trên giường, ôm đứa bé còn đỏ hỏn trong lòng. Nhìn chồng với đôi mắt mệt mỏi, tôi không còn sức mà trách móc. Chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo, nặng nề, bao trùm lên cả căn phòng.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *