Mượn điện thoại của chồng để chuyển lương cho cô giúp việc, không ngờ tin nhắn phản hồi vỏn vẹn 4 từ khiến tôi lạnh người - Tin Hay

Mượn điện thoại của chồng để chuyển lương cho cô giúp việc, không ngờ tin nhắn phản hồi vỏn vẹn 4 từ khiến tôi lạnh người

Tin nhắn khiến tôi lạnh người



Tôi vốn chẳng bao giờ động vào điện thoại của chồng. Anh Nam – chồng tôi – làm kinh doanh, công việc suốt ngày gắn liền với điện thoại, khách hàng gọi liên tục. Nhưng hôm ấy, trùng hợp tôi cần chuyển khoản tiền lương cho cô giúp việc Hạnh mà điện thoại mình hết pin. Thấy máy của chồng để trên bàn, tôi nghĩ đơn giản: “Mượn tạm vài phút thôi.”

Tôi mở ứng dụng ngân hàng, nhập số tài khoản của Hạnh rồi chuyển tiền. Nhưng do quên lưu danh bạ, tôi phải vào Zalo để tìm lại. Khi gõ chữ “Hạnh”, lập tức hiện ra tài khoản của cô ấy – trùng với ảnh đại diện tôi vẫn thấy hằng ngày. Tôi không để ý nhiều, chỉ copy số.

Vừa gửi tiền xong, màn hình rung lên. Một tin nhắn từ chính Hạnh hiện ngay trên khung chat:

“Anh nhớ khóa cửa phòng kỹ, kẻo chị ấy biết thì chết.”

Tôi chết sững. Toàn thân lạnh toát, tim đập dồn dập. Trong một giây, tôi tưởng mình hoa mắt. Nhưng dòng chữ vẫn ở đó, rành rành.

Tôi nhìn quanh căn nhà yên ắng, tai ù đi. Cảm giác như vừa bị ai đó tát thẳng mặt. Tại sao cô ta lại nhắn cho chồng tôi như thế? “Chị ấy” trong câu kia… chẳng phải chính là tôi sao?

Tôi lập cập nhắn lại, giả vờ là chồng:
– Em nói gì vậy?

Chỉ vài giây sau, tin nhắn tới:
– Hôm nay anh lạ quá, không định qua với em à?

Tôi buông điện thoại, cả người run lẩy bẩy. Bao nhiêu hình ảnh vụn vỡ xâu chuỗi lại: lần Nam viện cớ tăng ca, lần Hạnh đi chợ về muộn, những ánh mắt lén lút tôi vô tình bắt gặp… Tất cả như những mảnh ghép khủng khiếp bỗng lắp vừa khít.

Chiều hôm đó, khi Nam về, tôi cố tỏ ra bình thường. Nhưng trong lòng, nỗi nghi ngờ ngùn ngụt. Anh ăn cơm ngon lành, nói cười với con, chẳng biết vợ mình đang dằn vặt thế nào.

Đêm, khi Nam ngủ say, tôi mở lại điện thoại. Phần lớn tin nhắn đã bị xóa, nhưng vẫn còn vài dòng sót lại:
– “Mai em nấu canh cá nhé, anh thích mà.”
– “Anh đi rồi em nhớ lắm.”

Mắt tôi nhòe đi. Hạnh – người mà tôi tin tưởng để gửi gắm cả căn nhà, con cái – lại nhắn cho chồng mình như thế.

Sáng hôm sau, tôi gọi Hạnh lên phòng. Cô ta thoáng giật mình khi thấy tôi cầm điện thoại của Nam. Tôi hỏi thẳng:
– Em với chồng chị… có chuyện gì?

Ban đầu, Hạnh cúi đầu im lặng. Nhưng rồi cô ta ngẩng lên, đôi môi nhếch cười:
– Chị nghĩ sao? Một người đàn ông mạnh mẽ, ga lăng như anh Nam, liệu có chịu nổi sự lạnh nhạt, quản lý khắt khe của chị không?

Tôi sững sờ, bàn tay run rẩy tát cô ta một cái. Nhưng Hạnh chỉ cười khẩy, bỏ xuống nhà thu dọn đồ.

Tối hôm ấy, tôi đưa toàn bộ tin nhắn cho Nam xem. Anh bàng hoàng, nhưng vội vàng thanh minh:
– Em hiểu lầm rồi! Anh chỉ đùa thôi, anh chưa từng làm gì quá giới hạn.

– Đùa ư? – Tôi gào lên, nước mắt trào ra. – Đùa kiểu “khóa cửa phòng kẻo chị ấy biết”? Anh coi tôi là trò cười sao?

Con trai tôi òa khóc trong phòng bên. Tôi ôm con, lòng quặn thắt.

Mâu thuẫn gia đình nổ ra dữ dội. Tôi dọn đồ về nhà mẹ đẻ, Nam gọi hàng chục cuộc nhưng tôi không bắt máy. Ba ngày sau, Hạnh rời khỏi nhà, để lại một mẩu giấy: “Em đi rồi, giờ anh chị muốn thế nào tùy. Nhưng đừng trách em nói thật: anh Nam là người chủ động trước.”

Tôi cầm tờ giấy, nước mắt lăn dài. Khi Nam đến tìm, anh quỳ xuống trước mặt tôi và con:
– Anh sai rồi. Anh thề chưa từng phản bội em bằng hành động, nhưng anh biết, chỉ tin nhắn thôi cũng đã giết chết niềm tin của em. Anh sẵn sàng làm mọi cách để bù đắp.

Tôi lặng im. Lòng tin đã vỡ, nhưng tôi nghĩ đến con. Nó cần một gia đình. Sau nhiều đêm suy tính, tôi đồng ý cho Nam cơ hội – nhưng là ly thân ba tháng. Trong thời gian đó, anh phải chứng minh sự thay đổi.

Ba tháng ấy, Nam thực sự khác. Anh tự tay chăm con, đi làm về sớm, chia sẻ việc nhà, không còn giấu giếm điện thoại. Tôi dần thấy anh kiên trì, nhưng trong tim, vết nứt vẫn còn đó.

Khi trở về nhà, tôi nói rõ:
– Em không thể quên được cảm giác lạnh người hôm ấy, nhưng nếu anh thực sự muốn giữ gia đình, hãy cho em thêm thời gian. Tin tưởng không dễ hồi sinh, nhưng nếu anh đủ chân thành, em sẽ thử.

Nam gật đầu, mắt rưng rưng. Còn tôi, nhìn con trai vui vẻ nắm tay bố mẹ, lòng vừa đau vừa hy vọng.

Câu chuyện bắt đầu từ một lần mượn điện thoại, một tin nhắn bất ngờ, nhưng nó đã khiến tôi hiểu: trong hôn nhân, không có chỗ cho những trò “đùa” qua lại với người thứ ba. Vì đôi khi, chỉ một câu nhắn thôi, cũng đủ biến hạnh phúc thành vực thẳm.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *