Giữa trưa nắng cháy da trên con đường nhuốm bụi công trình, chị Hương – công nhân xây dựng – lại trải tấm bạt nhỏ, ngồi ăn cơm bên vỉa hè. Cơm trưa đạm bạc, có rau luộc, thịt kho, chai nước lọc, nhưng luôn được chuẩn bị hai phần.Một phần cho chị, phần còn lại để gần thùng giấy cũ dưới gốc cây, nơi ông lão ve chai thường dừng chân. Họ không cần nói, cũng chẳng hỏi nhau điều gì. Lần đầu tiên, thấy ông gục xuống vì mệt, tay run run, chị đặt hộp cơm xuống và nói khẽ: “Con có dư một phần, chú ăn cho ấm bụng.”
Ông nhìn chị, đôi mắt đục ngầu ánh nước, gật đầu thay lời cảm ơn. Từ hôm ấy, trưa công trình không chỉ có bụi và nắng mà còn có hai con người lặng lẽ chia nhau một chút tình người.Chị Hương chưa bao giờ biết tên ông. Chỉ biết rằng, ông lão khom lưng, răng rụng gần hết, nhưng luôn dọn sạch rác sau khi ăn, vỏ chai đặt ngay ngắn – như một lời hồi đáp thầm lặng.Dù nghèo, chị vẫn không thấy tiếc phần cơm mình san sẻ. Với chị, bố mất sớm, mẹ cũng từng đi ve chai nuôi chị khôn lớn. Giờ chị chỉ đang nối lại một mạch ân tình mà đời đã từng trao.
Thế rồi biến cố ập đến. Công ty xây dựng nơi chị làm ăn thua lỗ, nợ chồng chất, giải thể đột ngột.Lương tháng cuối bị nợ lại, chị tay trắng, thất nghiệp. Không chồng, không con, không bằng cấp, chị dọn về xóm trọ nghèo ở ngoại ô, sống bằng tiền tích cóp cũ và những bữa mì gói lặng lẽ.Hàng xóm dần biết chuyện, người thương thì cho rau, kẻ quen thì giới thiệu việc rửa chén theo giờ. Chị gật đầu hết, miễn có đồng ra đồng vào. Nhưng mỗi chiều, đi ngang mấy công trình, lòng chị lại chùng xuống, nhớ những ngày đổ mồ hôi mà vẫn thấy ấm lòng, vì ít nhất khi đó chị còn được trao đi.Một chiều muộn, trời mưa lất phất, có tiếng gõ cửa phòng trọ ọp ẹp. Chị Hương mở cửa, thấy một người đàn ông trẻ, ăn mặc gọn gàng, tay cầm túi giấy và một phong bì.“Chị có phải là người từng làm công nhân xây dựng ở công trình đường vành đai không ạ?”Chị ngẩn người, gật đầu: “Dạ, đúng rồi. Nhưng… sao cậu biết?”Người đàn ông cúi đầu, nói chậm rãi:“Em là con trai ông cụ nhặt ve chai chị vẫn hay để cơm và nước cho. Bố em vừa mất tháng trước… Nhưng trước khi mất, ông nhắc chị rất nhiều lần. Ông bảo, hồi ấy sống được là nhờ những hộp cơm ấy. Ông bảo chị tốt bụng, sống tử tế, và ước gì có ngày được báo đáp.”Chị Hương sững người, cổ họng nghẹn lại.
Người đàn ông đưa phong bì ra:“Em hiện là giám đốc một xưởng gia công nội thất nhỏ. Em muốn mời chị về làm quản lý kho, lương không cao nhưng ổn định. Đây là thư giới thiệu và hợp đồng. Mong chị nhận, như cách chị từng âm thầm giúp bố em.”Chị cầm lấy phong bì, tay run. Không phải vì phấn khởi, mà vì trái tim chị như bị ai đó bóp nhẹ, rưng rức, nhức nhối – không phải vì nỗi buồn, mà vì thứ xúc động không gọi tên được.Món quà mà chị từng trao đi khi chẳng có gì, lại quay về theo cách không ai ngờ. Không cần tiếng cảm ơn, không cần ghi ơn, nhưng cuối cùng, ân tình vẫn tìm được đường trở lại.Chị Hương ngẩng đầu nhìn mưa ngoài hiên, lòng nhẹ tênh. Có những hạt giống được gieo âm thầm, rồi nở hoa đúng lúc người gieo cần một bàn tay.Và cuộc đời, đôi khi không trả lại bằng tiền, mà trả bằng một cánh cửa – mở ra giữa lúc ta tưởng chẳng còn lối đi nào.
XEM THÊM:
Một cảnh tượng bất ngờ, khiến tôi định “tương tác” đối thủ, ai ngờ lời ông cụ nói khiến tôi choáng váng, run rẩy rồi ôm mặt bật khóc
Tuấn – anh thợ cơ khí ngoài 30 tuổi, lấy vợ được 3 năm. Vợ anh, Lan, nhỏ nhắn, trắng trẻo, đi đâu cũng được khen là “vợ đảm con ngoan”. Ai mà ngờ được, cái ngày Tuấn bất ngờ về sớm lại thành ngày đời anh rẽ sang một hướng khác.
Chiều hôm đó, Tuấn tan ca từ 4h. Về đến đầu ngõ đã thấy cửa nhà khép hờ. Anh lén lút bước vào, định làm cho vợ bất ngờ. Nhưng vừa tới gần phòng ngủ, Tuấn như chết đứng khi nghe tiếng rên rỉ đầy… khó tả.
Đạp cửa xông vào, Tuấn như nổ tung: Trên giường, vợ anh – Lan – đang quấn quýt cùng một ông cụ tóc bạc trắng, da nhăn nheo, tuổi phải ngoài tám mươi!
“Lan!!!” – Tuấn gầm lên, máu trong người sôi sục.
Lan tái mét, vội chùm chăn che thân. Cụ ông kia thì run rẩy, lắp bắp mặc vội quần áo. Không kìm được, Tuấn lao đến, nắm cổ áo ông ta:
– “Ông già khọm! Ông không biết nhục à?!”
Lan òa khóc, ôm chặt lấy chồng:
– “Anh ơi, đừng đánh! Đừng làm ông ấy bị thương, em xin anh!”
Càng nghe, Tuấn càng điên. Vợ trẻ, xinh đẹp, lại đi “mây mưa” với một cụ ông tám mươi tuổi? Chẳng lẽ vì tiền? Hay đây là loại “sở thích bệnh hoạn”? Trong đầu Tuấn chỉ muốn tung nắm đấm cho ông ta nhừ tử.
Thế nhưng, đúng lúc nắm đấm giơ cao, ông cụ bỗng thều thào một câu khiến cả Tuấn lẫn Lan chết lặng:
– “Cậu… tôi… là cha ruột của cậu.”
Tuấn khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.
– “Ông nói gì? Cha tôi mất từ hồi tôi hai tuổi cơ mà!”
Ông cụ run run, đôi mắt mờ đục ánh lên tia buồn:
– “Không, cha cậu vẫn còn sống… Tôi chính là cha cậu. Năm xưa chiến tranh loạn lạc, tôi bị cuốn đi, lưu lạc mấy chục năm. Khi tìm về thì mẹ cậu đã mất, còn cậu thì chẳng nhớ mặt cha. Tôi già rồi, không muốn quấy rầy… Lan biết chuyện nên lén giúp đỡ, chăm sóc tôi. Hôm nay nó xoa bóp thuốc, tôi mệt quá ngã xuống giường… chứ không như cậu nghĩ.”
Lan nghẹn ngào:
– “Em giấu anh vì sợ anh sốc. Em thương ông như cha, muốn bù đắp phần nào. Nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Tai ù đi, Tuấn ngồi phịch xuống ghế, toàn thân run bần bật. Hình ảnh vừa chứng kiến ám ảnh quá nặng, nhưng nghe lời ông cụ cùng tiếng khóc nức nở của Lan, anh bắt đầu lung lay.
Ông cụ thở dài:
– “Nếu cậu không tin, cứ xét nghiệm ADN. Tôi chỉ mong lúc cuối đời được nhìn con trai mình một lần. Đừng trách Lan, nó thật lòng.”
Tuấn chết điếng. Cái cảnh định “bắt gian tại trận” lại hóa ra là màn đoàn tụ cha con đầy trớ trêu. Nước mắt anh ứa ra, vừa uất nghẹn, vừa thương, vừa rối bời.
Tối đó, ba người ngồi lại. Lan kể tường tận việc biết thân phận ông cụ từ người quen, âm thầm giúp đỡ. Ông cụ thì không ngừng xin lỗi vì bỏ lỡ cả tuổi thơ của con.
Câu chuyện sau đó lan khắp xóm, ai cũng xì xào: kẻ thì chửi Lan ngoại tình, người lại thương cảm cho cảnh cha con gặp nhau muộn màng. Riêng Tuấn, anh chọn im lặng. Anh hiểu, đôi khi sự thật cay đắng hơn cả nỗi đau bị phản bội.
Nhưng từ hôm đó, ông cụ dọn về sống chung. Ban đầu, Tuấn còn xa cách, nhưng dần dần, anh cũng mở lòng. Vì nếu không có Lan, có lẽ anh chẳng bao giờ biết cha mình vẫn còn sống.
Một pha “bắt gian” tưởng chừng tan cửa nát nhà, cuối cùng lại thành nút thắt đoàn tụ đầy nước mắt. Đời đúng là không thể lường trước được.