Ngày mẹ kế qua đời, bà ta để lại cho con ruột 50 tỷ, còn tôi ngậm ngùi nhận căn nhà cấp 4 cũ kĩ - Tin Hay

Ngày mẹ kế qua đời, bà ta để lại cho con ruột 50 tỷ, còn tôi ngậm ngùi nhận căn nhà cấp 4 cũ kĩ

Ngày mẹ kế qua đời, căn nhà vang lên đủ loại tiếng xì xào. Họ hàng bảo bà thiên vị, vì để lại cho con ruột – tức em trai cùng mẹ khác cha của tôi – số tiền kếch xù 50 tỷ, còn tôi chỉ nhận được một căn nhà rách nát, tường vữa bong tróc, mái ngói xiêu vẹo.

Trong ánh mắt họ, tôi là đứa con riêng bị bỏ rơi. Thậm chí, có người còn thì thầm:
– Nó may mà được bà ấy nuôi, giờ còn đòi hỏi gì nữa?

Tôi cười chua chát. Ừ thì, từ ngày bố tôi mất sớm, bà đã nhận nuôi tôi. Nhưng làm sao phủ nhận được sự thật: bao năm nay, bà luôn yêu thương con ruột hơn tôi. Vậy nên, khi nghe tin chia tài sản, tôi cũng chẳng bất ngờ.

Em trai tôi, tên Nam, hả hê không giấu nổi. Trong lễ tang, nó thì thầm bên tai tôi:
– Mày lấy căn nhà rách kia về làm gì, bán đi cũng chẳng ai mua. Tao thì có 50 tỷ, khỏi phải làm cả đời.

Lời nó như nhát dao xoáy vào lòng. Tôi lẳng lặng ký giấy nhận căn nhà cũ, coi như một nén hương cuối cùng cho mối tình nghĩa dở dang giữa tôi và mẹ kế.

Vài tuần sau, tôi đến xem căn nhà ấy. Nằm chơ vơ nơi ngoại ô, tường loang lổ, cửa gỗ mục ruỗng. Người ta bảo nên phá bỏ xây lại. Tôi gọi thợ đến.

Tiếng búa đập vào tường vang lên chan chát. Đột nhiên, một anh thợ hét lớn:
– Anh ơi, trong tường có cái gì này!

Tôi lao tới. Sau lớp gạch cũ kỹ, hiện ra một chiếc két sắt. Tôi run rẩy, tim đập dồn. Cả đội thợ dừng lại, ai nấy há hốc mồm.

Mất gần một giờ, tôi mới mở được két. Bên trong không phải vàng bạc, cũng chẳng có tiền mặt, mà là một xấp giấy tờ dày cùng một quyển sổ tay.

Mở trang đầu, tôi nhận ra nét chữ quen thuộc – chính là của mẹ kế.

“Nếu con đọc được những dòng này, nghĩa là mẹ đã rời xa. Con đừng buồn khi thấy mẹ để lại cho Nam 50 tỷ. Số tiền đó, mẹ cố tình trao cho nó, vì mẹ biết nó ham vật chất, và đó cũng là sợi dây trói buộc nó. Với con, mẹ tin con đủ mạnh mẽ để giữ bí mật này.”

Tôi lật tiếp. Giấy tờ bên dưới là hợp đồng mua bán đất, cổ phần công ty, giấy chứng nhận sở hữu bất động sản – tổng giá trị ước tính còn lớn hơn 50 tỷ nhiều lần. Tất cả đều mang tên tôi.

Chân tôi như nhũn ra. Hóa ra, căn nhà rách không phải phần “bị bỏ rơi”, mà chính là nơi mẹ kế giấu toàn bộ tài sản thật sự.

Trong quyển sổ, bà viết thêm:

“Ngày bố con mất, mẹ từng thề sẽ chăm sóc con như con ruột. Nhưng mẹ biết, cả đời này con luôn thấy mẹ thiên vị. Thực ra, mẹ phải làm vậy. Nam nóng nảy, nếu không cho nó tưởng rằng mình được nhiều hơn, nó sẽ làm liều, sẽ hận thù. Con hãy tha thứ cho mẹ. Đây là gia sản của cả gia đình, mẹ tin con sẽ biết dùng đúng cách.”

Nước mắt tôi rơi lã chã. Bảy năm sống với bà, tôi từng nghĩ bà không thương mình. Giờ đây, từng con chữ run run cho tôi thấy một tình yêu sâu kín, âm thầm.

Tin tức về két sắt nhanh chóng lan ra. Nam điên cuồng xông đến, gào thét:
– Không công bằng! Sao bà ta để hết cho mày? Tao mới là con ruột!

Tôi đưa quyển sổ cho nó đọc. Sau vài dòng, mặt nó tái nhợt. Nó quăng sổ xuống, gào khóc như đứa trẻ. Bao nhiêu năm được nuông chiều, giờ mới hiểu ra, 50 tỷ nó cầm thực chất chỉ là “phần mồi”.

Tôi nhìn em, giọng nghẹn lại:
– Mẹ không ghét em. Bà chỉ muốn em sống tử tế. Đừng để đồng tiền nhấn chìm mình nữa.

Nam sụp xuống, ôm mặt. Hào quang giàu sang vụt tắt, chỉ còn lại nỗi đau thừa nhận sự thật: suốt đời nó bị mẹ “trói” bằng tiền bạc.

Còn tôi, tôi chọn dùng tài sản kia để mở một quỹ học bổng mang tên mẹ kế, giúp những đứa trẻ mồ côi như tôi từng trải qua. Tôi muốn người đời nhớ đến bà không phải bằng hai chữ “thiên vị”, mà bằng tình thương bà âm thầm trao gửi.

Đêm ấy, tôi thắp hương trước di ảnh. Lần đầu tiên sau bao năm, tôi gọi bà bằng tiếng “Mẹ” trọn vẹn, không vướng mắc gì nữa.

Ngoài kia, gió lùa qua ô cửa vỡ, khẽ lay động bức màn mỏng. Tôi như nghe thấy tiếng bà mỉm cười, an yên sau tất cả.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *