Ga giường đỏ và lời thề 40 cây vàng
Đêm trước ngày cưới, Lan ngồi trước gương, ngón tay run run mân mê tấm khăn voan trắng. Trong đôi mắt thẳm sâu của cô, niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi lo sợ. Hạnh phúc vì mai này được về sống cùng người mình yêu – Dũng. Lo sợ, bởi cô biết tính mẹ chồng tương lai – bà Phượng – khắt khe và khét tiếng gia trưởng cả vùng.
“Con gái, hôn nhân là bước ngoặt cả đời. Con phải giữ mình, giữ phẩm giá. Dù người ta nghĩ thế nào, mình cứ sống trong sạch thì trời biết đất biết.” – Lời mẹ ruột dặn dò như vẫn vang trong tai Lan.
Nhưng Lan nào ngờ, thử thách đầu tiên trong đời dâu con lại không đến từ chồng, mà từ chính mẹ chồng.
Màn kịch ga giường
Tiệc cưới kết thúc trong tiếng chúc tụng, Lan được đưa vào phòng tân hôn. Gian phòng trang hoàng lộng lẫy, trên chiếc giường trải ga màu trắng tinh khôi. Khi mọi người còn đang cười nói, bà Phượng bỗng bước đến, mặt lạnh băng, chỉ thẳng tay vào Lan:
“Nếu ga giường đêm nay có màu đỏ, tao cho mày 40 cây vàng. Còn nếu không, mai mày xách đồ cút khỏi nhà tao, đừng hòng bước chân vào cái dòng họ này!”
Cả họ hàng sững sờ. Những tiếng xì xào nổi lên. Bà Phượng vốn nổi tiếng giữ nề nếp xưa, coi trọng “trinh tiết” như bảo vật gia môn. Nhưng cách bà buông lời như đao chém đã biến ngày vui thành phiên tòa.
Lan cứng đờ người, gương mặt trắng bệch. Cô chưa kịp phản ứng, Dũng đã vội lên tiếng:
“Mẹ! Sao mẹ lại nói vậy? Con cưới Lan vì con yêu cô ấy. Chuyện trinh tiết đâu thể lấy làm thước đo nhân phẩm!”
“Im đi!” – Bà Phượng quát. – “Đàn bà không còn trong trắng mà bước về nhà này thì nhục nhã tổ tiên. Tao bỏ tiền ra nuôi mày ăn học, tao có quyền chọn dâu xứng đáng!”
Những tiếng thở dài, ánh mắt thương hại dồn về phía Lan. Cô như bị đẩy vào hố sâu.
Đêm dài
Cánh cửa phòng khép lại. Lan ngồi bó gối ở góc giường, nước mắt lăn dài. Dũng bước đến ôm vợ, thì thầm:
“Em đừng lo. Anh tin em. Ngày mai, anh sẽ đưa em đi khỏi đây nếu mẹ không thay đổi.”
Nhưng Lan hiểu, bỏ đi nghĩa là mất tất cả – công việc, danh dự, và cả niềm tin của gia đình cô. Cô nhớ lại những tháng ngày yêu nhau trong sáng, những lần nắm tay run rẩy nơi góc phố. Lan chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng liệu vết máu đỏ trên ga giường có nhất định phải xuất hiện để chứng minh sự trong sạch?
Nửa đêm, Lan bật khóc: “Nếu mai không có gì, em biết làm sao đây hả anh?”
Dũng siết chặt tay vợ: “Anh sẽ bảo vệ em. Tình yêu không cần chứng minh bằng màu sắc của tấm ga.”
Buổi sáng định mệnh
Trời còn mờ sương, bà Phượng đã đập cửa ầm ầm, kéo theo mấy người bà con. Cả nhà như biến thành hội đồng xử án.
“Xem đi! Ga giường đỏ hay trắng? Nếu trắng, nó cút ngay!” – Bà Phượng gằn từng tiếng.
Lan run rẩy, hai chân mềm nhũn. Dũng toan chắn trước mặt vợ nhưng bà Phượng gạt phăng. Tấm chăn bị kéo phăng ra – cả phòng nín thở.
Ga giường… trắng tinh.
Một thoáng im lặng chết người. Rồi bà Phượng bật cười khanh khách:
“Ha! Tao đã nói mà! Đàn bà bây giờ toàn thứ lừa lọc. Cút! Nhà tao không chứa loại gái mất nết!”
Lan gục xuống, mặt tái nhợt. Đúng lúc ấy, một giọng nói khàn đục vang lên:
“Chị Phượng, chị thật quá đáng rồi.”
Mọi người quay lại. Đó là bà Thoa – chị họ của chồng Lan, người vốn hiền lành ít nói.
“Trinh tiết không phải thước đo giá trị một người phụ nữ. Hơn nữa, y học đã chứng minh không phải ai lần đầu cũng ra máu. Chị lấy cái cớ đó để bức ép con dâu, chị có còn lương tri không?”
Cả đám đông xôn xao. Bà Phượng đỏ mặt, nhưng vẫn cứng giọng:
“Dù thế nào, tôi không chấp nhận con dâu dơ dáy!”
Bí mật bị phơi bày
Ngay lúc ấy, tiếng gậy gõ cộc cộc vang lên. Ông Bảy – em ruột bà Phượng – từ ngoài sân chống gậy bước vào, giọng trầm ấm:
“Chị Phượng, chị có nhớ chuyện năm xưa không? Chính chị cũng từng bị gia đình chồng ép chứng minh trinh tiết. Ga giường sáng hôm đó cũng trắng. Nếu không nhờ anh rể tôi đứng ra bảo vệ, chắc gì chị đã có ngày hôm nay. Sao chị lại đem cái khổ mình từng chịu để hành hạ con dâu?”
Cả phòng lặng ngắt. Bà Phượng bàng hoàng, mặt cắt không còn giọt máu. Bí mật bà giấu suốt mấy chục năm nay nay bị em ruột khơi lại.
Ông Bảy tiếp lời:
“Con người ta sống không phải bằng màu đỏ trên ga giường, mà bằng nhân cách, sự thủy chung, hiếu nghĩa. Nếu chị còn khăng khăng, thì chính chị đang tự vả vào quá khứ của mình.”
Cao trào và sự thức tỉnh
Dũng ôm lấy Lan, nhìn thẳng vào mẹ:
“Con yêu Lan vì cô ấy nhân hậu, trong sáng. Nếu mẹ không chấp nhận, con sẽ đưa vợ đi. Nhưng con thề, con sẽ không bao giờ tha thứ cho sự bất công này.”
Ánh mắt Dũng sáng quắc, giọng anh vang dội. Họ hàng nhao nhao bênh vực: người nhắc chuyện hiếu nghĩa, kẻ bảo vệ Lan. Dưới sức ép, bà Phượng run rẩy, đôi mắt ngấn lệ.
Bà chợt nhớ lại năm xưa, đêm tân hôn đầy tủi nhục của chính mình. Khi ấy, bà cũng từng thầm hận sự bất công, nhưng rồi thời gian và định kiến đã biến bà thành kẻ tái hiện bi kịch.
Bà quỵ xuống, nước mắt trào ra:
“Tôi… tôi sai rồi. Tôi đã biến ngày vui thành địa ngục. Lan à, tha lỗi cho mẹ. Mẹ bị ám ảnh quá khứ nên hồ đồ.”
Cái kết khiến tất cả rơi nước mắt
Lan sững sờ, rồi òa khóc. Cô bước đến đỡ mẹ chồng dậy, nghẹn ngào:
“Mẹ… con không trách. Con chỉ mong từ nay gia đình mình yêu thương nhau thật lòng, không để định kiến làm khổ ai nữa.”
Cả căn phòng trầm lắng. Những giọt nước mắt rơi xuống không còn là của riêng ai.
Ông Bảy thở dài: “May mà hôm nay chưa muộn. Gia đình nếu cứ mải nhìn vào vết máu trên ga giường, thì sẽ mãi chẳng thấy được tình yêu và sự thủy chung.”
Bà Phượng ôm chặt Lan, gương mặt già nua run run. Lời hứa 40 cây vàng chẳng còn nghĩa lý. Thứ còn lại chỉ là sự thức tỉnh muộn màng, và quyết tâm sửa sai.
Từ đó, bà Phượng thay đổi hẳn. Bà đối xử với Lan như con gái ruột, dịu dàng và bao dung hơn. Câu chuyện ga giường đỏ được giữ kín trong gia đình, như một bài học xương máu.
Với Lan, những tháng ngày sau đó không hề dễ dàng, nhưng cô đã chứng minh bằng hành động: sự tận tâm với chồng, sự hiếu thảo với mẹ chồng, sự kiên định trong nhân cách. Và chính điều ấy mới khiến tất cả kính trọng, chứ không phải một tấm ga nhuốm màu.