Tôi bắt gặp em chồng đeo vàng đầy tay trong đám cưới người quen, tức giận tôi lao đến hỏi, không ngờ nó tháo ra từng chiếc và nói - Tin Hay

Tôi bắt gặp em chồng đeo vàng đầy tay trong đám cưới người quen, tức giận tôi lao đến hỏi, không ngờ nó tháo ra từng chiếc và nói

Tôi tên Lan, 32 tuổi, lấy chồng được 7 năm. Cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày dài vật lộn với nợ nần. Chồng tôi, anh Hùng, làm thợ sửa xe ở gara nhỏ ven đường. Lương tháng chập chờn, có khi được 8 triệu, có khi chỉ vỏn vẹn 4 triệu vì khách ít. Còn tôi, bán hàng online quần áo second-hand trên Facebook, ngày nào đông khách thì lời vài trăm nghìn, ế thì lỗ vốn.

Nợ thì chồng chất. Năm ngoái, mẹ chồng tôi – bà cụ 70 tuổi – bị tai biến, nằm viện ba tháng. Tiền viện phí, thuốc thang ngốn hết 200 triệu. Chúng tôi vay ngân hàng 150 triệu, lãi suất cắt cổ 2%/tháng. Chưa hết, em chồng tôi – thằng Minh, 25 tuổi – là “cục nợ di động”. Nó học đại học xong, không chịu đi làm tử tế, suốt ngày cờ bạc online, vay bạn bè, vay cả tôi. Tổng cộng, nó nợ tôi 120 triệu. Mỗi lần đòi, nó cười hề hề: “Chị ơi, em đang kẹt, tháng sau em trả đủ nhé!”

Tháng sau thành tháng sau nữa. Tôi điên tiết, từng cãi um nhà với nó. Chồng tôi thì bênh em: “Thôi chị, nó còn trẻ, để em khuyên”. Bà cụ thì khóc: “Các con đừng cãi, nhà này khổ rồi”. Tôi cắn răng chịu, vì thương bà, vì sợ ly tán. Nhưng tiền thì mất dần, sổ đỏ nhà tôi suýt bị xiết. Mỗi đêm, tôi nằm thao thức, nước mắt ướt gối. “Sao mình khổ thế này? Thằng Minh, mày chết đi cho rồi!”

Rồi một hôm, chị Hoa – bạn thân từ thời sinh viên – nhắn tin: “Lan ơi, cuối tuần cưới con bé Hương ở nhà hàng Ngọc Lan nhé. Mày phải đi đấy, lâu rồi không gặp!” Tôi thở dài, nhìn ví tiền èo uột. Nhưng nghĩ đi cho khuây khỏa, tôi vay tạm chị hàng xóm 2 triệu mua bộ đồ đẹp, trang điểm lộng lẫy. “Đi một lần cho quên nợ nần!” – tôi tự nhủ.

Ngày cưới, nhà hàng Ngọc Lan đông nghịt. Tiếng nhạc xập xình, khách khứa cười nói rộn ràng. Tôi đến muộn, chen qua đám đông tìm bàn chị Hoa. Bất chợt, mắt tôi dừng lại ở góc sảnh. Tim tôi như ngừng đập.

Thằng Minh! Em chồng tôi! Nó ngồi ở bàn VIP, mặc vest đen bóng loáng, tóc vuốt keo cầu kỳ. Nhưng không phải vậy. Trên tay nó… vàng! Nhẫn kim tiền ú na ná ở ngón cái, vòng tay vàng Ý lấp lánh, xích cổ to bản, thậm chí cả khuyên tai lấp lánh. Tổng cộng phải chục cây vàng, giá trị ít nhất 500 triệu! Nó cười nói rôm rả với đám bạn, tay vẫy vùng khoe mẽ.

Tôi sững sờ. 120 triệu nợ tôi? Nó tiêu xài xa xỉ thế này? Máu dồn lên não, tôi lao tới như con thú dữ. Khách khứa ngoái nhìn, nhưng tôi mặc kệ. “Minh! Mày ngồi đây làm gì? Vàng đâu ra? Trả nợ chị ngay!”

Nó giật mình, mặt tái mét. Đám bạn nó im bặt. “Chị… chị Lan? Sao chị ở đây?”

“Tao đòi nợ! 120 triệu, mày hứa tháng sau trả, giờ tháng nào rồi? Vàng đầy tay, mày cờ bạc thắng à? Tháo ra hết, trả chị ngay kẻo tao gọi công an!” Tôi hét lớn, tay chỉ vào mặt nó. Cả nhà hàng xôn xao. Cô dâu chú rể ở sân khấu cũng quay lại nhìn.

Minh run run, nhưng rồi nó cười khẩy: “Chị bình tĩnh. Chị xem kỹ đi, vàng này là của ai.” Nó chậm rãi tháo nhẫn, tháo vòng, từng chiếc một, đặt lên bàn. Mỗi món vàng đều có khắc chữ nhỏ li ti. Tôi cúi xuống xem, tay run bần bật.

Đầu tiên, chiếc nhẫn kim tiền: Khắc “Hùng – Lan 2017”. Tim tôi thót. Đó là nhẫn cưới của tôi và anh Hùng! Tôi đính hôn, mua ở tiệm vàng lớn, khắc tên vợ chồng.

Tiếp theo, vòng tay vàng Ý: Khắc “Mẹ Lan yêu con”. Đó là quà sinh nhật tôi tặng mẹ chồng năm ngoái, dùng tiền bán hết hàng tồn kho.

Xích cổ: Khắc “Minh yêu mẹ”. Quà tôi mua tặng bà cụ dịp 70 tuổi, vì bà hay ho hen, đeo vàng cho ấm cổ.

Khuyên tai: Khắc “Lan – Hương 2005”. Quà tốt nghiệp đại học tôi tặng chị Hoa, nhưng sao ở đây?

Tôi ngẩng lên, mặt cắt không còn giọt máu. “Sao… sao mày có hết đồ của tao?”

Minh cười buồn: “Chị chưa xem hết đâu. Ngồi xuống đi, chuyện dài lắm.”

Khách khứa tò mò vây quanh, nhưng chị Hoa kéo tôi ngồi xuống góc khuất. Minh rót nước, giọng trầm: “Chị ơi, em không cờ bạc. Em làm việc chăm chỉ lắm. Nhưng… em biết hết rồi.”

Hóa ra, ba tháng trước, Minh phát hiện chồng tôi – anh Hùng – ngoại tình. Không phải một lần, mà suốt hai năm. Với ai? Chị Lan Phương, chủ gara lớn ở quận 7, giàu có, 40 tuổi, ly hôn. Họ gặp nhau khi anh Hùng sửa xe cho chị ta. Ban đầu là “cảm ơn” bằng tiền boa, rồi thành quan hệ. Chị Phương mua xe mới cho anh Hùng, đưa đi du lịch Đà Nẵng, thậm chí cho vay không lãi 100 triệu để “làm ăn”.

Minh biết vì tình cờ thấy tin nhắn trên điện thoại anh Hùng. Nó giận, nhưng không nói, vì sợ nhà tan. Thay vào đó, nó lén theo dõi. “Em xin việc bảo vệ ở gara chị Phương. Lương 15 triệu/tháng, em tiết kiệm hết.”

Nhưng cao trào là: Chị Phương không chỉ ngoại tình, mà còn lừa đảo. Bà ta là “bà trùm” cho vay nặng lãi ngầm, dùng gara làm bình phong. Tiền viện phí mẹ chúng tôi? Chính chị Phương cho vay, nhưng lãi 5%/tháng, gấp đôi ngân hàng. Bà ta ép anh Hùng ký giấy vay 200 triệu, thực tế chỉ đưa 150, phần còn lại là “phí”. Anh Hùng nghiện, không dám nói vợ.

Minh kể tiếp: “Em theo dõi, thấy chị Phương cất vàng trong két sắt gara. Đó là vàng ‘bẩn’ từ lừa đảo khách hàng. Em hack két (em học CNTT mà chị), lấy hết. Nhưng em không bán. Em khắc lại tên lên, để chứng minh.”

Tôi sốc: “Khắc tên? Sao mày lấy vàng nhà tao?”

Minh thở dài: “Chị Phương lấy trộm hết! Bà ta vào nhà mình khi chị đi bán hàng, anh Hùng đưa chìa khóa. Bà ta lấy nhẫn cưới, vòng tay mẹ, xích cổ bà, thậm chí khuyên tai chị Hoa (chị để nhà quên). Bà ta đúc lại thành món mới, nhưng em khắc tên cũ để nhận diện. Em lấy lại từ két sắt, đeo hôm nay để… dụ chị đến.”

Tôi hét: “Dụ? Mày điên à?”

“Không! Em nhắn chị Hoa mời chị đám cưới này. Chị Hoa là bạn em, em nhờ chị ấy diễn kịch. Em biết chị sẽ giận, lao đến đòi nợ. Và chị đã đến!”

Tôi chưa kịp tiêu hóa, điện thoại reo. Anh Hùng gọi: “Vợ ơi, anh ở gara, có chuyện lớn! Chị Phương bị bắt rồi!”

Tôi lao ra xe, Minh và chị Hoa theo sau. Gara quận 7 hỗn loạn. Cảnh sát vây kín, xe cứu thương hú còi. Chị Phương nằm sõng soài, máu me be bét, tay bị còng. Bên cạnh, anh Hùng quỳ khóc, tay ôm vết đâm ở vai.

Hóa ra, Minh đã báo công an. Đêm qua, nó lẻn vào gara, quay video chị Phương đếm vàng bẩn, ép khách hàng ký giấy vay. Sáng nay, công an ập đến. Chị Phương hoảng loạn, rút dao đâm anh Hùng (vì anh ta cố can ngăn). Minh lao vào đánh ngã bà ta, bị thương nhẹ ở tay.

Nhưng cao trào thực sự bắt đầu khi chị Phương tỉnh lại, cười man rợ: “Mày nghĩ bắt tao là xong? Tao có đồng bọn! Và mày, Hùng, mày là thằng phản bội!” Bà ta hét lớn, chỉ vào anh Hùng.

Cảnh sát tra khảo. Hóa ra, anh Hùng không chỉ ngoại tình, mà còn… là nội gián! Anh ta cố tình tiếp cận chị Phương hai năm trước, theo lệnh… của chính Minh! Minh nghi ngờ gara chị Phương từ thời sinh viên, vì bạn nó bị lừa nợ tự tử. Minh thuê anh Hùng “diễn” ngoại tình, lấy thông tin nội bộ. Tiền vay viện phí? Là kế hoạch của Minh, dùng để theo dõi dòng tiền.

Tôi hét vào mặt anh Hùng: “Mày lừa tao? Ly hôn ngay!”

Anh Hùng khóc: “Anh yêu em thật! Minh bảo anh phải diễn, để cứu nhà mình. Anh chưa bao giờ ngủ với con khốn đó!”

Chị Phương cười khùng khục: “Dối trá! Tao có video!” Bà ta dùng chân đá văng điện thoại từ túi. Video hiện lên: Anh Hùng và chị Phương… trên giường! Không phải diễn!

Tôi ngã quỵ. Máu dồn não, tôi lao tới, giật dao từ tay cảnh sát (họ sơ hở), đâm thẳng vào chị Phương. “Chết đi!” Máu phun tóe. Cảnh sát khống chế tôi, nhưng bà ta gục hẳn, bất tỉnh.

Minh hét: “Chị! Đừng! Đó không phải thật!”

Tôi bị còng tay, đưa về đồn. Tim tôi tan nát. “Mình giết người? Vì thằng chồng phản bội?” Nước mắt giàn giụa.

Nhưng ở đồn, Minh chạy đến, mặt hốc hác. “Chị, nghe em! Video giả! Anh Hùng trong sạch!”

Cú twist: Tất cả là kịch bản của… tôi! Không, chờ đã. Minh kể: Ba tháng trước, tôi là người phát hiện anh Hùng ngoại tình thật. Tôi khóc, kể Minh. Nhưng Minh nói: “Chị, em nghi anh rể diễn. Để em kiểm tra.”

Thực tế? Anh Hùng không ngoại tình. Chị Phương dùng thuốc mê, quay video giả bằng deepfake (công nghệ AI Minh học được). Mục đích: Ép anh Hùng làm nội gián thật sự, giúp bà ta rửa tiền.

Và Minh? Nó không “thuê” anh Hùng. Nó thuyết phục anh Hùng diễn ngược lại: Giả vờ làm nội gián cho chị Phương, nhưng thực ra thu thập chứng cứ báo công an. Tiền nợ 120 triệu của Minh? Là tiền Minh cho tôi vay, để tôi có cớ giận dữ, tạo vỏ bọc cho kế hoạch. Vàng trên tay Minh? Là vàng thật bị trộm, Minh lấy lại từ két, khắc tên để tôi nhận ra đầu tiên, kích hoạt cao trào.

Nhưng twist lớn nhất: Tôi là người lên kế hoạch chính! Nhớ không? Đêm tôi khóc vì nợ, Minh đến nhà. Tôi kể hết, và tôi nói: “Minh, chị nghi Hùng ngoại tình. Mày hack điện thoại anh ấy đi!” Minh làm theo. Rồi chúng tôi cùng soạn kịch bản: Minh “nợ” tiền, tôi “đòi nợ” ở đám cưới, dẫn đến gara. Chị Hoa là “diễn viên” phụ.

Tại sao tôi quên? Vì… tôi bị thôi miên! Chị Phương, ngoài lừa đảo, còn là “bà chúa” thôi miên ngầm. Bà ta từng đến nhà, giả làm “bạn anh Hùng”, thôi miên tôi quên kế hoạch, để tôi nghĩ mình là nạn nhân thật. Minh phát hiện, dùng vàng khắc tên đánh thức ký ức.

Ở đồn, bác sĩ kiểm tra: Tôi tỉnh hẳn. Video deepfake bị bác bỏ. Chị Phương tỉnh lại, khai hết: “Tao thôi miên con nhỏ để phá hoại!”

Công an thả tôi. Anh Hùng ôm tôi khóc: “Anh yêu em, từ đầu đến cuối.” Minh cười: “Chị, vàng này giờ trả chị thật. Nhà mình giàu rồi – vàng bẩn tịch thu, chia phần thưởng 1 tỷ!”

Một năm sau. Nợ sạch. Mẹ chồng khỏe mạnh. Anh Hùng mở gara lớn. Minh lấy vợ, sinh con. Tôi bán vàng, mua nhà mới. Đám cưới Hương? Trở thành kỷ niệm vui.

Tôi nhìn Minh: “Cảm ơn em. Chị suýt giết người.”

Nó cười: “Chị xem kỹ đi, vàng này là của ai? Của nhà mình mà!”

Và chúng tôi cười vang.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *