Cô gái trong bộ váy trắng giản dị ngồi lặng lẽ giữa hàng ghế kim loại lạnh buốt trong phòng chờ đông người của một bệnh viện. Khuôn mặt cô phảng phất nét u sầu, đôi mắt đỏ hoe như vừa trải qua một cuộc trò chuyện đầy đắng chát. Trên tay là một tờ giấy in sẵn nhiều mục – phần đầu có dòng chữ “ĐƠN XIN THỎA THUẬN”.
Không ai chú ý đến cô giữa biển người chờ đợi, nhưng từng tiếng loa vọng lên, từng ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt, cả những bước chân vội vã lướt qua… như cứa sâu vào tâm can cô gái đang ngồi đó với trái tim nặng trĩu.
Tên cô là Linh. Cô từng có một mái nhà ấm áp, từng là người phụ nữ được yêu thương. Ba năm trước, Linh cưới Hưng – người đàn ông cô từng tin là tất cả. Họ đã cùng vượt qua nhiều năm tháng khó khăn, gom góp từng đồng để dựng xây tương lai.
Nhưng rồi thời gian trôi, giấc mơ làm mẹ mãi chưa thành hiện thực. Linh lặng người khi nghe bác sĩ thông báo khả năng sinh con của cô rất thấp.
Cô từng nghẹn ngào nói với chồng:
– “Nếu anh cần một gia đình có tiếng cười trẻ nhỏ… em hiểu.”
Hưng từng nắm chặt tay cô, dịu dàng:
– “Anh cần em, không cần ai khác.”
Linh đã tin vào lời ấy, để rồi dốc hết sức tìm cách hy vọng. Cô chạy chữa khắp nơi, uống thuốc, thay đổi chế độ ăn uống, thậm chí chấp nhận điều trị can thiệp. Mỗi lần thất bại, cô chỉ âm thầm nuốt nước mắt, sợ anh thấy mình yếu đuối. Nhưng cô không biết, người từng nắm tay cô vượt qua giông gió… đã dần lạnh nhạt từ lúc nào.
Ba tuần trước, Hưng hẹn cô ra quán cà phê. Trên bàn là một xấp hồ sơ in sẵn tên hai người.
– “Anh xin lỗi. Nhưng gia đình anh cần một thế hệ tiếp nối. Mong em hiểu.”
Linh mỉm cười, môi khô khốc:
– “Anh có người khác rồi?”
Hưng không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hôm nay, họ đến bệnh viện để hoàn tất các thủ tục xác nhận. Hưng đi cùng một cô gái trẻ hơn Linh vài tuổi, gương mặt hiền hậu, dáng người đầy đặn.
– “Mình ký nhanh nhé,” anh nói nhỏ, “Anh còn về chuẩn bị việc bên gia đình mới.”
Linh không nói gì. Cô lặng lẽ ký tên, tay run run nhưng nét chữ vẫn rõ ràng. Trái tim cô, dù vụn vỡ, vẫn giữ được một chút tự trọng cuối cùng.
Cô ngồi lại, anh thì rời đi.
Cô giữ cho mình sự im lặng, anh thì tất bật lo cho niềm vui mới.
Không ai vỗ vai cô, không ai an ủi. Nhưng cô biết, từ giây phút tờ giấy được ký, cô đã buông một người – và giữ lại chính mình.
Câu chuyện tạm dừng ở đó, nhưng hành trình phía sau của cô gái mặc váy trắng – mới chỉ bắt đầu.
XEM THÊM:
Vợ trở dạ nhưng chồng vẫn bận hú hí với nhân tình tận Sài Gòn, mẹ chồng đưa con dâu vào viện và bảo: “Con cố gắng mẹ tròn con vuông, mọi chuyện còn lại mẹ lo hết.
Hương, mang thai tháng thứ chín, người nặng nề, bụng to vượt mặt. Hôm ấy, Hà Nội mưa như trút nước, còn chồng cô – Tuấn, lại “đi công tác” trong Sài Gòn cùng đồng nghiệp. Đến gần nửa đêm, cơn đau quặn bụng ập đến. Hương lăn lộn giữa cơn mưa, tay run run gọi cho chồng.
“Anh ơi… em đau bụng, chắc… chắc em sắp sinh rồi, anh về đi, em sợ quá…”
Đầu dây bên kia im vài giây, rồi anh nói, lạnh lùng như người dưng:
“Sinh thì gọi taxi mà đi viện, anh đang ở Sài Gòn, biết làm sao được. Có bố mẹ rồi mà, anh bận công việc chứ có đi chơi đâu!
Rồi tút… tút… — điện thoại ngắt.
Hương ngồi bệt xuống sàn, nước mắt hòa trong nước mưa.
Trong tuyệt vọng, Hương gọi cho mẹ chồng. Bà bắt máy ngay, giọng run run:
“Hương à, con bình tĩnh. Con đừng khóc, nghe mẹ này. Con cố thở đều, chuẩn bị đồ đi sinh. Bố mẹ sang ngay, đừng sợ. Con sẽ mẹ tròn con vuông, mọi chuyện còn lại… mẹ lo hết.”
Chưa đầy 15 phút sau, tiếng còi xe vang lên ngoài cổng. Mẹ chồng cô — bà Hòa, mặc áo mưa, tay cầm ô, mặt tái xanh vì lo lắng. Bố chồng lái xe chở hai người thẳng vào viện.
Suốt quãng đường, bà nắm chặt tay con dâu, miệng không ngừng niệm Phật.
Rồi đứa bé cất tiếng khóc chào đời. Là một bé trai kháu khỉnh, giống cha như đúc. Mẹ chồng Hương bật khóc, hôn lên trán cháu, khẽ nói:
“Cháu của bà, dù cha con có tệ thế nào, con vẫn phải sống thật mạnh mẽ nhé.”
“Con sinh anh ấy không thèm về, chắc chắn là anh ấy đi với đồng nghiệp nữ rồi”…
“Con bình tĩnh, đừng khóc, phải nghỉ ngơi để cháu có sữa bú, mọi chuyện để mẹ lo”.
Hai ngày sau, Hương ra viện. Chồng vẫn bặt vô âm tín. Nhưng đến ngày thứ ba, cô nghe tin — bố mẹ chồng đã đặt vé bay vào Sài Gòn.
Không ai biết họ định làm gì, chỉ biết rằng, trước khi đi, mẹ chồng dặn Hương:
“Con cứ ở nhà chăm cháu. Mẹ bảo chị giúp việc bên bố mẹ sang chăm sóc cháu cùng con. Khi nào mẹ gọi thì nghe.”
Chiều hôm đó, tại một resort ven biển ở Vũng Tàu, Tuấn đang tay trong tay với cô nhân tình trẻ, cười nói giữa hồ bơi. Anh không hề biết, một đôi mắt sắc lạnh đang dõi theo từ xa.
Bà Hòa và chồng đứng ở sảnh, nhờ quản lý chỉ phòng “anh Tuấn Hà Nội” — và rồi họ gõ cửa. Tiếng nhạc từ trong phòng bật to, cửa vừa mở, Tuấn choáng váng khi thấy bố mẹ mình đứng đó, mắt long sòng sọc.
“M… mẹ, sao mẹ…” — anh lắp bắp.
Mẹ chồng tôi không nói lời nào, bà cầm chai nước trên bàn hất thẳng vào mặt anh.
“Mày bỏ vợ sắp đẻ để đi hú hí ở đây à? Mày còn xứng làm cha không hả?”
Cô bồ run rẩy, vội lấy khăn quấn người. Bố chồng tiến lại, giọng nghiêm như sấm:
“Con mất nhân tính đến thế là cùng. Vợ mày vừa sinh xong, còn nằm trên giường bệnh, tao phải chở nó đi viện giữa mưa. Còn mày ở đây, bôi tro trát trấu vào mặt cả gia đình à?”
Tuấn cúi đầu không dám nói. Bà Hòa lạnh lùng rút trong túi ra tờ giấy in ảnh — ảnh anh ta ôm cô bồ ở sân bay, do chính bà thuê người chụp lại.
“Mày không cần về nữa. Tao đã làm đơn từ con, gửi thẳng cho phường. Nhà, xe, tiền tiết kiệm — đều chuyển cho vợ mày và cháu nội. Tao không cần một đứa con trai bội bạc.”
Cô bồ tái mét, đứng không vững. Tuấn định van xin, nhưng bố mẹ anh quay lưng, chỉ để lại một câu:
“Khi con nhìn thấy vợ mình ôm con mà không có chồng bên cạnh, con sẽ hiểu cảm giác mất tất cả là thế nào.”
Bố mẹ chồng Hương trở về Hà Nội. Bà bế cháu, mỉm cười: “Mẹ đã lo xong rồi. Từ nay, con chỉ cần nuôi con thật tốt”.
Tuấn cũng phải đi về ngay sau đó chứ không dám ở lại với nhân tình nữa.
Tôi nhìn bà, nước mắt cứ rơi.
Có lẽ, giữa cuộc đời này, không phải mẹ chồng nào cũng biết đứng về phía con dâu. Nhưng tôi may mắn — vì mẹ chồng tôi không chỉ “xử đẹp” kẻ phụ bạc, mà còn trả lại công bằng cho người phụ nữ đã chịu đủ tổn thương.


