Ba ngày công tác, tưởng là chuyện nhỏ, ai ngờ lại thành cơn ác mộng của đời tôi - Tin Hay

Ba ngày công tác, tưởng là chuyện nhỏ, ai ngờ lại thành cơn ác mộng của đời tôi

Tôi vẫn nhớ rõ hôm ấy, trời Hà Nội mưa lất phất. Trước chuyến công tác ba ngày, tôi cứ chần chừ mãi chưa biết làm sao với thằng bé – con trai tôi mới bốn tuổi. Từ trước đến nay, mẹ chồng tôi vốn là người phụ nữ hiện đại, tính cách phóng khoáng, ít khi can thiệp chuyện chăm cháu. Bà luôn bảo:

 Không có mô tả ảnh.

“Trẻ con phải đi nhà trẻ cho dạn người, đừng để quanh quẩn trong nhà, ủy mị lắm.”

Vậy mà lần này, khi nghe tôi nói sẽ đi xa, bà lại bất ngờ đề nghị:

“Con cứ yên tâm đi công tác, để mẹ trông cho. Ba ngày thôi mà, mẹ với thằng Tít vẫn xoay xở được.”

Tôi thoáng ngạc nhiên. Ban đầu định mang con theo cho tiện chăm, nhưng chồng khuyên:

“Thôi, mẹ nói vậy thì cứ để bà trông. Em đi làm sao lo được cho con. Tin mẹ đi.”

Nghe cũng có lý. Tôi chuẩn bị chu đáo: từ đồ ăn, sữa, thuốc hạ sốt cho đến mấy món khoái khẩu của con, tất cả đều gói gọn trong tủ lạnh. Tôi còn dặn đi dặn lại:

“Mẹ nhớ kiểm tra hạn sử dụng, có gì hâm lại cho cháu ăn thôi, đừng nấu nướng gì phức tạp.”
Bà cười, giọng tự tin:
“Con cứ lo xa, mẹ chẳng vụng đến thế đâu.”

Ba ngày trôi qua, công việc suôn sẻ. Tôi vẫn gọi về hỏi thăm đều đặn, nghe giọng mẹ chồng hồ hởi:

“Hai bà cháu vui lắm, con đừng lo.”
Thằng bé cũng ríu rít trong điện thoại:
“Mẹ ơi, bà nấu canh cá cho con ngon lắm!”

Nghe vậy, lòng tôi yên tâm phần nào.

Chiều ngày thứ ba, tôi về đến nhà. Cửa khép hờ, không khóa. Bên trong im phăng phắc, chỉ có tiếng tivi rè rè phát lại chương trình thiếu nhi.

“Mẹ ơi? Con ơi?” – Tôi gọi khản giọng, nhưng chẳng ai đáp.

Tôi bước vào bếp, ánh mắt chạm phải cánh cửa tủ lạnh mở toang. Luồng hơi lạnh tràn ra, lẫn trong đó là một mùi tanh nồng đến buồn nôn.
Tôi bịt mũi, cúi xuống xem – một khay cá nấu dở, thịt đã chuyển màu xanh tái. Nước canh đông sánh lại, bốc mùi kinh khủng. Tôi lắp bắp:

“Trời ơi… sao hỏng thế này mà mẹ không bỏ đi?”

Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Một linh cảm chẳng lành xộc lên. Tôi mở điện thoại, bật camera an ninh trong nhà.

Hình ảnh hiện ra khiến tôi chết điếng.

Trưa hôm qua, mẹ chồng tôi bê bát canh cá ấy ra bàn. Thằng Tít ngồi ngoan ngoãn, vừa ăn vừa cười. Bà liên tục giục:

“Ăn đi, cá mẹ mua tươi đấy, bổ lắm.”
Chưa đến 10 phút sau, camera ghi lại cảnh con tôi ôm bụng, nhăn nhó, gục đầu xuống ghế. Bà hoảng hốt chạy đi lấy thuốc. Rồi hình ảnh tiếp theo: bà bế thằng bé ra cửa, hối hả bắt xe đi đâu đó.

Tôi run rẩy gọi điện. Đầu dây bên kia, giọng mẹ chồng nghẹn lại:

“Mẹ… mẹ xin lỗi… Con đừng hoảng… Mẹ với thằng Tít đang ở viện. Nó bị ngộ độc thực phẩm, bác sĩ đang rửa ruột…”

Tôi đánh rơi điện thoại, tim đập thình thịch, mắt nhòe đi.

“Mẹ cứ tưởng cá còn tươi… sáng mẹ rã đông ra nấu, ai ngờ nó hỏng từ trước…”

Tôi không nói nổi lời nào. Giữa cơn hoảng loạn, tôi chợt nhớ ra — khay cá đó, tôi mua cách đây hơn một tuần, tính bỏ đi mà quên mất.

Cả hai mẹ con cùng sai. Một vì bất cẩn, một vì tin tưởng quá mức.

Đêm ấy, khi con ngủ yên trong bệnh viện, mẹ chồng nắm tay tôi, giọng run run:

Mẹ cứ nghĩ mình hiểu công nghệ, hiểu thời thế… hóa ra lại thua một chiếc tủ lạnh.”

Tôi lặng im, nước mắt lăn dài.
Ba ngày công tác, tưởng là chuyện nhỏ — ai ngờ lại thành cơn ác mộng khiến tôi suýt mất con…

Nhưng cũng từ đó, giữa tôi và mẹ chồng có một điều đổi khác: chúng tôi không còn giữ khoảng cách như trước nữa.
Sau vụ ấy, bà luôn đón cháu đi học, thỉnh thoảng lại đùa:

“Hôm nay bà không nấu cá đâu, yên tâm!”

Và tôi chỉ biết cười, dù trong lòng vẫn còn vẹn nguyên nỗi sợ hãi của ngày hôm ấy.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *