Đàn ȏng vốn là s,inh v,ật sở hữu bản tính trăng hoa, chỉ thích thȇm chứ khȏng muốn bớt. Trong khi phụ nữ lại là những người chỉ chấp nhận duy nhất và chỉ một, chính vì thế họ luȏn muốn được quản lý chồng. Đơn giản vì đàn bà sợ mất.
Chính vì sợ mất, phụ nữ chúng ta ra sức tìm cách giữ chồng bằng những bữa cơm ngon, bằng sự dịu dàng hết mực, ra sức làm đẹp để chồng không chê mà bỏ tật ngó trước dòm sau.
Nhưng đàn bà không biết rằng, lòng chung thủy của đàn ông là thứ không thể ràng buộc được. Một khi anh ta đã muốn rời đi thì không một nhan sắc hay sự chiều chuộng nào có thể giữ trái tim ở lại.
“Bạn tôi lấy chồng là mối tình đầu, yêu nhau khá lâu cũng khoảng chừng 10 năm mới cưới. Là người đầu tiên cũng là cuối cũng nên bao nhiều tình cảm, tin yêu bạn đều trao hết cho chồng.
Bạn lo từ bữa ăn cho đến giấc ngủ, sáng nào cũng dậy sớm từ 6 giờ sáng nấu đồ ăn cho chồng, là ủi quần áo phẳng phiu rồi mới gọi chồng dậy. Cả ngày chỉ chăm chăm chờ đến giờ tan làm để về nhà nấu sẵn cơm nóng canh ngọt chờ chồng.
Chồng về muộn 5 phút, bạn cuống quýt gọi cho anh nghe bằng được để biết chồng đang ở đâu, tại sao anh chưa về khiến bạn lo lắng… Ai cũng nói bạn chiều chồng vừa thôi kẻo lão đổ đốn lúc nào không biết chừng.
Nghe dọa nạt thế nhưng bạn chỉ cười, bạn bảo: “Chính vì sợ mất chồng nên tao mới khiến anh ấy cảm thấy ấm áp khi ở trong gia đình, biết trân trọng những gì bản thân mình đang có”.
Nghe bạn nói có vẻ thuyết phục nhưng thực chất lại vô cùng vô lý. Bạn biết vì sao không? Đơn giản, con người ta chỉ khi nào mất đi thì mới biết trân trọng thứ bản thân đang có.
Còn được chiều quá, đương nhiên chẳng hóa hư thì cũng chẳng biết trân trọng. Bởi đơn giản, họ luôn nghĩ vợ sẽ mãi mãi ở bên, không bao giờ rời xa mình được. Và rồi thực tế chứng minh điều tôi lo sợ đã đúng.
Những tưởng niềm tin đó sẽ được đáp lại bằng cái kết hạnh phúc mãi mãi về nhau nhưng hiện thực lại chẳng êm đềm được đến thế. Bạn phát hiện ra chồng ngoại tình nhưng lại im lặng. Lúc đó, con bạn mới được hai tháng tuổi, theo bản năng của một người mẹ, bạn cố gắng ‘lạt mềm buộc chặt’ để níu kéo chồng.
Nhưng xem chừng chồng bạn thì vẫn thế, nửa nạc nữa mỡ, không muốn bỏ vợ con nhưng xem ra cũng chưa dứt khoát được với nhân tình. Anh ta nói rằng vì quá chán ngán vợ quản thúc, kìm kẹp, khiến cho anh ta không thể chịu nổi.
Nghe lí do, bạn tôi sụp đổ thực sự bởi đơn giản cô ấy chỉ đang cố gắng chăm sóc chồng một cách tốt nhất mà thôi. Rồi một ngày bạn gọi cho tôi, bạn nói đã suy nghĩ thông suốt và quyết định li hôn.
Chồng bạn thấy vậy giãy nảy lên, anh ta không đồng ý nên bạn bảo ly thân trước đã. Chuyện chia tay này bạn vẫn chưa vội thông báo cho hai bên gia đình mà chỉ mang con về nhà tôi ở một thời gian.
Ngày hẹn đến đón, tôi cứ nghĩ bạn phải suy sụp lắm với 2 mắt sung húp như gấu trúc vì khóc quá nhiều. Cuộc hôn nhân 10 năm đã kết thúc chóng vánh với cái kết mà có nằm mơ bạn cũng chưa từng nghĩ.
Nhưng không, bạn gặp tôi với gương mặt rạng rỡ và bình thản hơn nhiều, bạn không còn quan tâm gì đến chồng, không còn khóc lóc, không hỏi han, nói chung là mặc kệ.
Bạn chuyển sang nhà tôi sống được hơn 3 tháng thì chẳng hiểu sao chồng bạn lúc này hay kiếm cớ đến thăm rồi lại ra vẻ săn sóc vợ con. Bạn vẫn mặc kệ, có lẽ vì niềm tin đã không còn nên chẳng còn thiết tha gì nữa.
Rồi một ngày, anh ta tìm đến nhà tôi, ôm vợ khóc, nói rằng biết mình sai rồi, không phải là không yêu vợ thương con mà lúc đó chỉ đơn giản là cảm thấy mọi thứ thật nhàm chán mà thôi.
Trong lúc vợ đang ở cữ, bản năng đàn ông thôi thúc lại được nhân tình mời gọi nên sa ngã. Đến khi cảm thấy vợ không cần mình nữa mới hoảng hốt nhận ra cần vợ cần con chứ không cần thứ tình cảm tạm bợ qua đường ấy.
Bạn tôi, vì vẫn còn yêu chồng nên quyết định tha thứ. Gia đình bạn sau cơn sóng gió cuối cùng cũng đã trời yên biển lặng. Dẫu những vết thương chưa lành hẳn nhưng có lẽ một thời gian sau thì nó cũng khép thịt liền da sớm thôi.
Bởi lúc này, tôi nhận ra chồng bạn thực sự đã biết bản thân sai rồi, anh ta lúc này đã hiểu được giá trị của gia đình”.
Thế nên, phụ nữ ạ, với đàn ông, đừng bao giờ cố gắng giữ chặt làm cái gì cả bởi nếu họ muốn ngoại tình, chẳng thứ gì có thể ngăn được cả. Quan trọng nhất phải để người chồng hiểu được những điều mà họ đang có.
Muốn thế, hãy khiến đàn ông học cách luôn sống mà sợ mất đi, sợ vợ con sẽ chẳng cần mình. Đàn bà suy cho cùng đừng để đàn ông thấy bạn xem họ là tất cả. Đừng bắt chồng làm điều bạn muốn mà hãy để chính bản thân mình thành thứ mà chồng muốn giữ bên mình.
Với đàn ông, đừng giữ họ, càng giữ chặt thì càng muốn thoát ra. Hãy cứ phũ, cứ sống cho riêng mình để họ cảm giác không nắm được vợ trong lòng bàn tay. Có như thế, đàn ông mới biết nâng niu và quý trọng.