Ông Troussier như rượu vang càng để lâu càng ngon.
Một suy luận sau trận Vietnam 0-1 Indonesia là cả hai đội đều thua hai đội mạnh nhất châu á là Nhật bản và Iraq rồi đội Việt nam được nghỉ ngơi hơn đội Indonesia một ngày nhưng khi hai đội xung trận thể lực chuyên môn của đội Việt nam lại xuống thấp như đã thấy?
Trong khi thể lực chuyên môn của đội Indonesia rất sung mãn. Hiệp một hai đội bung đá tổng lưc nhưng cho thấy toàn đội Việt nam đuối thế vì đuối sức rõ rệt (hình ảnh Thanh Bình vì duối sức phải níu kéo áo đối phương trong vòng cấm để bị pen đủ phản ánh tình trạng sức lực của đội).
Rõ ràng nền thể lực của đội tuyển thấp không chịu đựng được mật độ thi đấu cao và dày.
Định hướng lối chơi cho ĐTQG cũng như cả nền bóng đá theo cách của hlv Philippe Trousser là phù hợp
Ngay cả sang hiệp hai đội Indonesia chơi thấp giữ tỉ số đội Việt nam cũng không trường sức để chơi tấn công bằng kiểm soát bóng mà chỉ đá bứt tuyến bằng câu bóng vào hướng cầu môn đối phương.
Định hướng lối chơi cho ĐTQG cũng như cả nền bóng đá theo cách của hlv Philippe Trousser là phù hợp với bóng đá tiên tiến tất nhiên nền thể lực của ĐTQG được phản ánh nền bóng đá của đất nước đó chủ yếu qua giải vô địch quốc gia. NHM nghĩ gì khi mà VL đá chưa được nửa số trận mà hàng loạt tuyển thủ nòng cốt của ĐTQG chận thương ko thể thi đấu. Nguyên nhân vừa sâu xa vừa trực tiếp là nền bóng đá chúng ta vùa ít đội bóng, ít cầu thủ để tuyển chọn, huấn luyện thi đấu để xẩy ra quá nhiều tuyển thủ bị chấn thương..Thực lòng NHM đều hiểu ĐTQGVN không thể mạnh nhất lúc này khi thiếu vắng nhiều tuyển thủ quốc gia.
Thiết nghĩ xây dựng ĐTQG theo triết lý bóng đá của hlv Trousser là cấp tiến phù hợp vấn đề là có nguồn cup cấp cầu thủ hay chuyên môn và nền thể lực mạnh bền chặt thì ĐTQG sẽ sớm gặt hái được thành công.
Có nên sa thải ông Troussier ?
Sa thải ông Philippe Troussier ngay! Trận thua Indonesia tối qua, điệp khúc này lại vang lên trên mọi diễn đàn. Người Việt chúng mình thật thiếu kiên nhẫn. Ít nhất là thiếu kiên nhẫn hơn người Indonesia. Cứ nhìn ông Shin Tae-young thất bại bao phen sẽ thấy người Indonesia họ kiên nhẫn hơn người Việt chúng ta đến thế nào, ít nhất là trong chuyện này.
Cuộc đời này cũng vậy, không chỉ chuyện bóng đá đâu, sự kiên nhẫn là thứ chúng ta ngày càng ít dần đi. Khi mà mọi thứ đều quá nhanh, quá gấp. Đèn đỏ 30 giây chúng ta cũng không chờ đợi được. Một tin nhắn đến trong lúc đang lái xe chúng ta cũng không chờ đến lúc táp vào lề đường mới mở máy lên đọc mà phải vừa lái xe vừa đọc.
Ông Troussier như rượu vang càng để lâu càng ngon.
Chúng ta sợ bỏ lỡ nhiều thứ nên cái gì chúng ta cũng phải thật nhanh, thật chóng, thật gấp, thật vội. Cả những drama trên mạng xã hội chúng ta cũng muốn phải là người đầu tiên “bóc tem”, phải có ý kiến ngay và luôn kẻo trễ mất. Con cái chúng ta càng phải vội, đi học đàn phải chơi được một bản nhạc ngay, đi học bơi vài buổi phải nhảy được xuống sông bơi như cá, vào lớp Một là phải làu thông tiếng Anh, làm toán giỏi, viết văn hay. Ta sốt ruột đến nỗi con mà thua kém bạn bè là ta trút vào con chẳng khác gì người hâm mộ trút vào đầu ông Philippe Troussier vậy.
Kiên nhẫn không phải là chậm chạp. Tôi nghĩ, kiên nhẫn là cách để chúng ta học yêu thương. Kiên nhẫn chờ đèn xanh là học cách yêu thương sinh mạng mình, nhìn cuộc sống đang diễn ra trong lúc chờ đèn đỏ để tận hưởng cuộc sống. Kiên nhẫn với những người thân của mình. Là con. Là vợ, là chồng và cả cha mẹ mình nữa. Là chậm lại một chút đi. Đứa trẻ nào cũng cần 9 tháng 10 ngày mới ra đời, sinh non sao được? Dứt đêm thì mới có ban mai vậy. Kiên nhẫn nào cũng sẽ mang về trái ngọt. Trái ngọt có thể là kết quả tốt đẹp nhưng cũng có thể là sự trưởng thành của chính chúng ta. Nói như ông Philippe Troussier vậy: Chai vang càng để lâu càng đằm vị.
Học kiên nhẫn để đời ta có một chai vang ngon được không?