Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long. - Tin Hay

Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long.

Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long.

Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long. Gia đình năm người của anh, vợ hiền, hai cô con gái nhỏ lanh lợi và cậu con trai Minh vừa thi xong kỳ thi THPT, đã háo hức cả tháng trời khi nghe bố nói sẽ cho cả nhà đi biển. “Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi.

Minh – cậu con trai 18 tuổi, cao lớn, hay cười, là niềm tự hào của anh Quý. Cậu vừa hoàn thành kỳ thi với tâm trạng nhẹ nhõm sau khi biết điểm thi. Anh Quý nắm tay chị Hiền, chỉ vào một hòn đảo nhỏ xa xa: “Sau này nghỉ hưu, anh đưa em ra đây ở, được không?” Chị Hiền cười, khẽ đánh y:;êu vào vai chồng.

Nhưng trời không chiều lòng người. Chỉ hai tiếng sau, mây đen kéo đến, gió bắt đầu rít mạnh. Người lái thuyền, một ông lão dày dạn kinh nghiệm, nhíu mày nhìn trời: “Chắc có giông, mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận!” Cả nhà anh Quý vội vã làm theo, nhưng không ai nghĩ cơn giông ấy lại đến nhanh và dữ dội đến thế.

Sóng bắt đầu đánh mạnh, thuyền chao đảo như chiếc lá giữa dòng nước xiết. Lan và Hoa ôm chặt lấy mẹ, còn Minh nắm lấy tay bố, cố giữ bình tĩnh. Anh Quý hét lên trong tiếng gió: “Cứ bình tĩnh, ôm chặt vào nhau!”
Rồi, một con sóng lớn ập đến. Thuyền lật úp. Tiếng h;ét thất thanh vang lên, hòa lẫn vào tiếng sóng g;:ào thét. Nước biển lạnh buốt nuốt chửng mọi thứ. Minh chỉ kịp bám vào một mảnh gỗ trôi nổi, đầu óc q;uay cuồ;;ng. Cậu gọi bố, gọi mẹ, gọi em, nhưng chỉ có tiếng gió và sóng trả lời.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu không biết mình đã trôi đi đâu, chỉ cố bám chặt, hơi thở đứt quãng…

“Các chú ở lại cố gắng vượt qua anh mệt quá rồi

“Các chú ở lại cố gắng vượt qua anh mệt quá rồi”

Chiều muộn trên vịnh Hạ Long, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm cả mặt nước lấp loáng. Đoàn người từ xí nghiệp xe buýt của anh Thơm, gồm cả tài xế lẫn gia đình, nô nức bước lên tàu Hòn Xanh. Tiếng cười nói rộn ràng, trẻ con chạy nhảy, người lớn chụp ảnh, ai cũng háo hức với chuyến đi ba ngày đầy hứa hẹn.
Tàu Hòn Xanh lướt êm trên sóng, hướng ra vịnh. Những khối đá vôi kỳ vĩ trồi lên giữa biển, như những người khổng lồ lặng lẽ canh giữ. Mọi người trầm trồ, chỉ trỏ, chụp ảnh, không ai để ý bầu trời đang dần tối sầm. Chỉ trong chớp mắt, một cơn giông bất ngờ ập đến. Gió rít như quỷ dữ, sóng vỗ điên cuồng, chiếc tàu nhỏ bé chao đảo dữ dội. Tiếng hét vang lên, xen lẫn tiếng trẻ con khóc ré. Anh Thơm, đang đứng trên boong cùng ba người khác – chú Ba, một tài xế già chưa kịp phản ứng thì tàu lật úp.

Nước biển lạnh buốt nuốt chửng mọi thứ. Anh Thơm bị sóng đánh, nhưng may mắn nổi lên ngay, tay bám chặt một chiếc ghế gỗ trôi nổi. Thấy chú Ba cùng vài người nữa cũng đang chới với, anh Thơm hét, giọng lạc đi trong tiếng gió gào: “Cố lên! Bám chặt vào!” Xa xa, con tàu Hòn Xanh đã chìm khuất, chỉ còn vài mảnh vụn trôi lềnh bềnh.
Họ lênh đênh trên biển, sóng lớn không ngừng xô đẩy. Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua. Sức lực dần cạn kiệt. Chú Ba, người đàn ông gần 60 bắt đầu đuối sức. Đôi mắt ông mờ đi, hơi thở nặng nhọc. “Tôi mệt lắm rồi…” chú thều thào, tay dần lỏng ra. “Chắc số tôi đến đây thôi… tôi buông đây…”

Anh Thơm hoảng hốt, vươn người nắm lấy tay chú Ba. “Ông ơi ông! Đã thoát được rồi, gắng lên một tí! Sống rồi!” Giọng anh run run, vừa khích lệ, vừa như van xin. Chú Ba nhìn anh, ánh mắt đục mờ nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt. “Thơm… mà;;y tốt lắm… nhưng ta;;o… không nổi nữa…” Tay ông tuột khỏi ghế gỗ, thân hình chìm dần xuống làn nước đen ngòm…

…“Chú ơi…!” – anh Thơm hét lớn, vươn tay trong tuyệt vọng nhưng chỉ còn lại khoảng không trống rỗng. Sóng cuốn phăng chú Ba đi như thể ông chưa từng tồn tại.

Tiếng khóc nghẹn nghẽo vang lên từ người đàn ông trẻ bám vào thanh gỗ bên cạnh: “Chú Ba… chú đừng bỏ cháu mà…”

Không ai nói gì nữa. Cái chết quá gần, quá thật. Trên mặt biển đỏ quạch bởi hoàng hôn và máu của số phận, chỉ còn ba người đàn ông – anh Thơm, Hùng và Nghĩa – bám vào một thanh gỗ dài, mặt ai cũng nhăn nhúm vì lạnh và kiệt sức.

Anh Thơm thở gấp, mắt đã mờ đi. Đôi tay phồng rộp vì ngâm nước mặn quá lâu. Trong ngực anh, trái tim đập gấp gáp, như báo hiệu cơ thể sắp đến giới hạn cuối cùng. Mỗi lần sóng táp lên, anh lại nhắm nghiền mắt, cố giữ nhịp thở.

“Các chú… ở lại cố gắng vượt qua nhé…” – Anh Thơm cất giọng, yếu ớt nhưng rành rọt.

Hùng hoảng hốt: “Anh Thơm! Anh định làm gì vậy?”

Ánh mắt anh Thơm nhìn xa xăm về phía đường chân trời – nơi thấp thoáng ánh đèn của bờ. Cách đó chừng hai mươi mét, một chiếc áo phao trôi dạt. Anh đã buộc nó quanh bụng mình từ đầu, nhưng giờ… đôi tay không thể níu giữ sự sống thêm nữa.

Anh cố gượng cười, bàn tay buông thanh gỗ, người bắt đầu trôi xa dần khỏi ba người kia. “Anh mệt quá rồi… Xin lỗi…”

“Không! Anh ơi! Quay lại đi!” – Nghĩa gào lên, nước mắt lẫn nước biển làm mặn cả miệng.

Anh Thơm không đáp nữa. Bàn tay anh khẽ vẫy một lần cuối – như lời chào, như một cú vỗ vai động viên. Rồi, cơ thể anh chậm rãi chìm xuống.

Đêm ấy, biển nuốt chửng một phần của đoàn người đã từng cười vang trên tàu Hòn Xanh. Sáng hôm sau, khi đội cứu hộ đến nơi, chỉ còn hai người sống sót lả đi vì đói, lạnh và kiệt sức – Hùng và Nghĩa.

Họ khóc, không phải chỉ vì sống sót, mà vì đã mất quá nhiều.

Vài ngày sau, thi thể chú Ba được tìm thấy, nhưng anh Thơm thì vẫn mất tích. Trong lễ truy điệu giản dị được tổ chức ở bến cảng, đứa con trai 7 tuổi của anh đứng ngơ ngác nhìn ảnh bố trên bàn thờ, miệng hỏi nhỏ:

– Bố con đâu rồi, mẹ?

Người vợ trẻ của anh Thơm ôm con vào lòng, không trả lời. Chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá, nhẫn tâm và không hối lỗi.

Và đâu đó ngoài khơi, một chiếc áo phao vẫn trôi lững lờ…

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *