“Người ta bảo phụ nữ chỉ thật sự trưởng thành khi hôn nhân rạn nứt. Tôi chưa từng tin điều đó, cho đến ngày chồng tôi thẳng thừng nói muốn ly hôn để chạy theo một cô bé mới vừa tốt nghiệp cấp ba. Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vỡ vụn… nhưng tôi không khóc, cũng không níu kéo. Tôi chỉ lặng lẽ làm một việc duy nhất, rồi mỉm cười đồng ý. Và kể từ đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi…”
Câu chuyện bắt đầu bằng những dấu hiệu bất thường: chồng tôi – người từng đi làm về đúng giờ, quan tâm đến vợ con – dạo này thường xuyên về muộn. Điện thoại lúc nào cũng cầm trên tay, đặt mật khẩu mới, vừa nhắn vừa cười một mình. Ban đầu tôi tự trấn an rằng chắc công việc nhiều, nhưng linh cảm của phụ nữ thì chẳng bao giờ sai.
Một hôm, khi dọn áo quần cho anh ấy, tôi phát hiện trong túi áo một tờ hóa đơn cà phê – nơi mà anh chưa từng đưa vợ đi bao giờ. Thời gian ghi trên đó là đúng lúc anh nói “tăng ca”. Tôi biết mọi chuyện không đơn giản.
Tôi đã âm thầm theo dõi, và sự thật như nhát dao cắm thẳng vào tim: anh thường xuyên hẹn hò với một cô gái trẻ, dáng vẻ còn non nớt, ăn mặc váy đồng phục học sinh. Tôi tìm hiểu thì biết cô bé ấy vừa tốt nghiệp cấp ba, đang làm thêm ở một quán cà phê gần công ty anh.
Buổi tối hôm đó, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nấu cơm như mọi khi, chờ anh về. Nhưng vừa bước vào cửa, anh đã lạnh lùng buông một câu:
-
Chúng ta ly hôn đi. Anh không còn tình cảm với em nữa.
Tôi sững người. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không ngờ anh thẳng thắn đến thế. Tôi run rẩy hỏi:
-
Vì cô bé đó sao?
Anh im lặng, rồi gật đầu. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra cuộc hôn nhân mười mấy năm nay có thể tan vỡ chỉ vì một phút say nắng nông nổi.
Tôi có quyền gào khóc, có quyền giữ chồng, nhưng tôi chọn cách khác. Tôi bình thản nói:
-
Được thôi. Nhưng cho em chút thời gian để sắp xếp mọi thứ.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, tưởng tôi sẽ làm ầm ĩ. Nhưng anh không biết rằng từ giây phút đó, trong đầu tôi đã có một kế hoạch…
Những ngày sau đó, tôi sống bình thản đến lạ. Tôi không chất vấn, không trách móc, cũng không ngăn cản anh đi đâu. Anh nghĩ tôi đã chấp nhận buông bỏ, nên càng ngày càng thoải mái công khai chuyện với cô gái kia.
Tôi dành thời gian nhiều hơn cho con. Con trai tôi mới 10 tuổi, chưa hiểu hết chuyện người lớn nhưng đã nhận ra sự thay đổi của bố. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
-
Dù thế nào mẹ cũng sẽ luôn ở bên con.
Âm thầm, tôi bắt đầu thu thập giấy tờ, tài liệu liên quan đến tài sản chung, từ sổ đỏ, giấy tờ xe đến tài khoản tiết kiệm. Tôi biết rõ nếu vội vàng ký vào đơn ly hôn, tôi và con sẽ ra đi trắng tay. Tôi không cần nhiều, nhưng ít nhất con trai tôi phải có một mái nhà ổn định.
Song song đó, tôi tìm đến một luật sư quen để tham khảo. Luật sư khuyên tôi đừng vội vàng, hãy để chồng tự lộ ra sai phạm. Bằng chứng ngoại tình sẽ giúp tôi giành lợi thế trong việc nuôi con và phân chia tài sản.
Một buổi tối, khi chồng đang tắm, điện thoại anh reo liên tục. Tôi nhìn màn hình sáng lên với cái tên “Em yêu” và một loạt tin nhắn vội vã: “Anh ơi, ba mẹ em phát hiện rồi! Em sợ lắm…”. Tôi chụp lại màn hình, lưu giữ như bằng chứng.
Trong mắt hàng xóm, tôi vẫn là người vợ hiền chịu đựng, chẳng hé răng kể lể. Nhưng thật ra tôi đang từng bước xoay chuyển thế cờ. Tôi thậm chí còn giả vờ đồng ý ký đơn ly hôn để anh yên tâm. Anh vui vẻ, nghĩ rằng tôi đã buông tay. Nhưng đâu ai biết, tôi đang chờ thời cơ ra đòn quyết định.
Ngày anh đưa đơn ly hôn chính thức, tôi không còn run rẩy nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười:
-
Ừ, em đồng ý.
Anh thở phào, nghĩ mọi việc đã xong xuôi. Nhưng rồi tôi nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ dày cộp lên bàn:
-
Đây là toàn bộ bằng chứng anh ngoại tình, cùng với những giấy tờ liên quan đến tài sản. Chúng ta sẽ ra tòa theo đúng luật.
Mặt anh tái mét. Anh không ngờ tôi đã chuẩn bị kỹ đến vậy. Tôi tiếp tục:
-
Em không giữ anh. Nhưng em sẽ giữ con và căn nhà này. Anh muốn tự do thì cứ đi, nhưng trách nhiệm làm cha, anh không thể trốn tránh.
Cuối cùng, trước sức ép pháp lý, anh buộc phải ký vào thỏa thuận theo hướng có lợi cho tôi và con. Tôi không cần tiền bạc của anh nhiều, chỉ cần sự đảm bảo cho tương lai của con trai.
Khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi nhìn anh lần cuối:
-
Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu, hạnh phúc thật sự không phải là sự mới mẻ thoáng qua, mà là mái ấm mà anh đã đánh mất.
Anh cúi đầu, không nói được lời nào.
Kể từ hôm đó, tôi và con bắt đầu một cuộc sống mới. Không dễ dàng, nhưng lòng tôi thanh thản. Tôi nhận ra rằng, khi phụ nữ mạnh mẽ, họ có thể vượt qua bất kỳ biến cố nào.
Và điều tôi âm thầm làm, không phải để trả thù, mà để bảo vệ con trai và chính bản thân mình. Còn anh – người chồng phản bội – mãi mãi chỉ còn là một cái bóng trong ký ức.