Hôm ấy, đi ngang cửa hàng, tôi thấy một chiếc áo sơ mi nam rất đẹp. Bố tôi quanh năm chỉ quen mặc đồ cũ, đã sờn vai, bạc màu, nên tôi không ngần ngại mua tặng bố cái áo giá 1 triệu. Về đến nhà, tôi hí hửng khoe:
“Con mua cái áo này cho bố, mai về quê sẽ mang xuống.”
Chưa kịp gói lại thì mẹ chồng đã liếc qua, mặt cau có, buông giọng lạnh lùng:
“Lại vơ về nhà đẻ. Có tiền thì giữ mà lo cho chồng con, suốt ngày bố mẹ đẻ, nghe mà chướng tai.”
Tôi im lặng, không muốn cãi. Nghĩ rằng bà chỉ nói vậy cho hả giận, rồi thôi. Nhưng sáng hôm sau, chiếc áo tôi để trong tủ bỗng dưng biến mất. Tôi tìm khắp nhà, hỏi khéo thì bà bảo:
“Cô hay quên, chắc vứt đâu rồi, trong nhà chẳng ai thấy cả.”
Tôi bán tín bán nghi, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Một tuần sau, hôm ấy bà đi chợ, tôi dọn dẹp lại phòng thì bất ngờ phát hiện chiếc áo được giấu kỹ trong góc tủ quần áo của bà, thậm chí còn bị vo nhăn nhúm. Tim tôi nhói lên, vừa uất ức vừa tủi thân.
Tôi ngồi sững một lúc, nước mắt rơi lã chã. Hóa ra, tình cảm dành cho bố ruột của mình cũng bị coi là tội lỗi. Tôi gấp lại chiếc áo, vuốt từng nếp nhăn, lòng đầy nặng trĩu. Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ còn một câu hỏi: Tôi đã làm dâu hay làm “con ở”, mà ngay cả việc hiếu kính cha mẹ đẻ cũng phải lén lút, giấu giếm thế này?
Tôi gấp chiếc áo lại, lặng lẽ cất riêng sang một chỗ. Đúng lúc ấy, tiếng cửa kẹt mở, mẹ chồng từ chợ về. Thấy tôi đứng gần tủ của bà, ánh mắt bà thoáng lóe lên sự cảnh giác.
“Cô làm gì trong phòng tôi?” – giọng bà chát chúa.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm nén:
“Con dọn nhà. Và… con cũng tìm thấy cái áo của bố con. Sao mẹ lại giấu ở đây?”
Sắc mặt bà lập tức đổi, vừa ngượng vừa giận:
“Cô dám lục tủ tôi à? Đúng là đồ mất dạy! Đã lấy chồng thì phải biết đường mà lo cho nhà chồng, cái áo ấy tôi giấu đi cũng là để dạy cô bài học.”
Lúc ấy, chồng tôi nghe tiếng cãi vã liền chạy vào. Tôi nắm chặt chiếc áo trong tay, nước mắt rơi:
“Anh nhìn đi! Em chỉ mua một cái áo cho bố, mẹ lại giấu đi như thể em phạm tội. Em còn quyền được hiếu thảo với cha mẹ ruột mình không?”
Anh ấy bối rối, chưa kịp lên tiếng thì mẹ chồng đã quát át:
“Hiếu thảo gì mà hiếu thảo? Nhà này từ giờ không ai được mang của cải ra ngoài! Muốn lo cho bố mẹ đẻ thì dọn về đó mà sống!”
Không kìm được nữa, tôi gào lên:
“Thế còn chồng con, công sức con làm ra, tại sao lại không được chia sẻ với người sinh thành ra con? Con lấy chồng là để làm dâu, chứ không phải bán rẻ tình máu mủ!”
Không khí trong nhà căng như dây đàn. Chồng tôi đứng giữa, gương mặt lộ rõ sự khó xử. Còn tôi, lần đầu tiên cảm thấy rõ ràng: nếu hôm nay mình im lặng, thì cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ còn quyền ngẩng cao đầu lo cho cha mẹ đẻ nữa.
Tôi ôm chặt chiếc áo, quay lưng bước ra cửa, mặc cho tiếng quát phía sau:
“Nếu dám đem nó đi, từ nay đừng coi đây là nhà nữa!”
Tim tôi run lên từng nhịp, nhưng bước chân thì lại kiên quyết hơn bao giờ hết.
Tôi đi thẳng ra ngoài, không ngoái đầu lại. Nắng sớm chiếu lên vai, mà tôi thấy lòng mình lạnh buốt. Chiếc áo trong tay vẫn còn mùi vải mới, lẫn với mùi nước mắt của tôi. Con đường về quê chưa bao giờ dài đến vậy, nhưng từng bước chân lại như gỡ bỏ dần những sợi dây vô hình trói chặt tôi suốt bao năm làm dâu.
Khi về đến nhà, bố tôi đang ngồi trước hiên, mắt đã mờ nhưng vẫn nhận ra tiếng chân con gái. Tôi chìa chiếc áo ra, tay run run:
“Con có cái này… muốn tặng bố từ lâu rồi.”
Bố cười, nụ cười hiền khô như bao năm vẫn thế. Bàn tay gầy guộc chạm nhẹ lên vai tôi:
“Có về là quý rồi. Áo mới làm sao bằng tình con.”
Tôi gục đầu vào vai bố, nước mắt chảy không ngừng. Trong giây phút ấy, tôi hiểu rằng: không phải chiếc áo, mà là lòng hiếu thảo bị chối bỏ mới làm tôi đau đến thế.
Có thể tôi đã mất một mái nhà – nơi người ta bắt tôi phải lặng im để được yên thân. Nhưng tôi đã giữ lại được điều quan trọng hơn: lòng tự trọng, và quyền được làm con của cha mẹ mình. Và thế là đủ