Em chồng ở nhà tự ý lấy váy và túi của tôi để đi đám cưới mà không hỏi 1 câu, lúc về tôi nói thì mẹ chồng bảo “gớm nữa nó đã nuốt của cô đâu, là chị mà phải xét nét mấy cái đó à” - Tin Hay

Em chồng ở nhà tự ý lấy váy và túi của tôi để đi đám cưới mà không hỏi 1 câu, lúc về tôi nói thì mẹ chồng bảo “gớm nữa nó đã nuốt của cô đâu, là chị mà phải xét nét mấy cái đó à”

{"aigc_info":{"aigc_label_type":0,"source_info":"dreamina"},"data":{"os":"web","product":"dreamina","exportType":"generation","pictureId":"0"},"trace_info":{"originItemId":"7542416300262378805"}}

Buổi chiều hôm đó, tôi vừa đi làm về đã thấy em chồng hí hửng bước vào nhà, trên người là chiếc váy hoa và cái túi tôi mới mua cách đây chưa đầy một tuần. Tim tôi đập thình thịch, không phải vì tiếc rẻ, mà vì cái cảm giác bị xâm phạm, bị coi thường đến mức không cần hỏi một câu.

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run run:
– Em… sao lại lấy váy và túi của chị đi mà không nói gì?

Em chồng thản nhiên đáp, vừa cười vừa soi gương:
– Ơ, có mỗi cái váy với cái túi thôi mà chị. Đi đám cưới cho xinh, có mất mát gì đâu!

Lúc ấy, tôi đã định bỏ qua, nhưng khi thấy cái váy bị dính vết son, còn túi thì có vệt xước nhỏ, tôi không kìm được nữa, quay sang mẹ chồng đang ngồi uống nước:
– Mẹ, con nói rồi, đồ dùng cá nhân ít ra cũng phải hỏi nhau chứ, chứ thế này thì con khó chịu lắm.

Mẹ chồng đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt sắc như dao:
– Gớm, nữa nó đã nuốt của cô đâu! Là chị trong nhà mà phải xét nét mấy cái đó à?

Lời bà như cái tát vào mặt tôi. Tôi đứng chết lặng, còn em chồng thì nhếch mép cười. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như người thừa trong chính căn nhà này – nơi tôi gọi là “nhà chồng”.

Cơn uất nghẹn dâng lên tận cổ, tôi chỉ biết quay vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng cười khúc khích của em chồng và tiếng thở dài đầy trách móc của mẹ chồng vẫn vọng ra ngoài, như cứa từng nhát vào tim tôi.

Đêm đó, tôi nằm nghĩ: nếu cứ tiếp tục sống trong cảnh này, tôi sẽ biến thành người đàn bà nhỏ nhen trong mắt cả nhà chồng. Nhưng nếu im lặng, liệu tôi có còn chút giá trị nào?

Đêm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cứ vang vọng câu nói của mẹ chồng: “Là chị mà phải xét nét mấy cái đó à”. Tôi biết, nếu mình im lặng, sau này chuyện sẽ còn lặp lại, thậm chí tệ hơn.

Sáng hôm sau, vừa dọn bữa sáng xong, tôi ngồi đợi chồng về. Anh đi công tác mấy hôm mới về tới nhà. Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, kể lại toàn bộ chuyện. Nhưng chưa kịp dứt câu, mẹ chồng đã chen ngang:
– Con xem, chuyện vặt vãnh mà nó làm ầm lên, còn kể xấu em với chồng nữa!

Em chồng thì vội vã giả bộ rơm rớm nước mắt:
– Em chỉ nghĩ chị thương em nên không để bụng… ai ngờ chị lại giận đến thế.

Tôi tức đến nghẹn họng. Mọi lời nói bỗng trở thành cái cớ để họ xoáy vào tôi. Còn chồng tôi thì chau mày, đưa mắt nhìn tôi, rồi nói một câu làm tim tôi như rơi xuống đáy vực:
– Em à, mẹ nói cũng đúng, chuyện có mỗi cái váy cái túi thôi mà, mình làm lớn lên làm gì?

Tôi nhìn anh, trong mắt dâng đầy thất vọng:
– Vậy ý anh là từ giờ em muốn gì thì cứ im lặng, để người ta muốn lấy gì thì lấy, muốn coi thường thế nào cũng được sao?

Không khí trong nhà căng như dây đàn. Mẹ chồng đặt mạnh bát xuống bàn:
– Ở cái nhà này, nếu cô thấy khó chịu quá thì…

Bà bỏ lửng câu nói, nhưng ánh mắt sắc lẹm đủ khiến tôi hiểu. Lòng tôi rúng động, cảm giác như bị dồn vào chân tường. Em chồng ngồi im, đôi môi nhếch lên một nụ cười khó đoán.

Tôi nắm chặt tay, tim đập thình thịch. Tôi biết, nếu không lên tiếng lúc này, thì từ nay trở đi, tôi sẽ chẳng còn tiếng nói nào trong ngôi nhà này nữa…

Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng mình thật chậm, thật chắc:

– Con thấy rồi. Ở cái nhà này, con không được coi là người trong nhà… Vậy thì có lẽ, con nên bước ra khỏi nó.

Cả bàn ăn lặng đi.

Chồng tôi sững người, định nói gì đó nhưng lại thôi khi bắt gặp ánh mắt tôi – ánh mắt không còn tức giận, không còn oán trách, mà chỉ còn một sự bình thản lạnh lẽo sau cùng.

Tôi đứng dậy, đi vào phòng, kéo vali ra. Mỗi động tác tôi làm, đều rất chậm, rất nhẹ, như thể sợ chính mình sẽ chùn bước.

Trong gương, tôi thấy bản thân – vẫn là tôi với khuôn mặt quen thuộc, nhưng có gì đó đã thay đổi. Có lẽ là ánh mắt. Hoặc là cái cách tôi không còn rướn mình để vừa lòng ai nữa.

Trước khi bước ra cửa, tôi dừng lại, quay lại nhìn chồng:

– Em không cần ai bênh em. Em chỉ cần được tôn trọng như một con người. Nếu điều đó quá khó với anh… thì có lẽ, em cần sống ở một nơi khác.

Không ai níu tôi lại. Cũng không ai nói thêm điều gì. Chỉ có tiếng gió buổi sớm khe khẽ ngoài hiên, và tiếng bánh xe vali lăn chầm chậm trên nền nhà lạnh.

Tôi không biết mình sẽ đi đâu, hay những ngày tới sẽ thế nào. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: từ hôm nay, tôi sẽ không còn sống như một cái bóng.

Và đó, có lẽ mới chính là lần đầu tiên, tôi thực sự bước ra khỏi căn nhà ấy – không phải bằng đôi chân, mà bằng chính lòng tự trọng của mình.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *