Năm ngoái vừa mua ô tô, năm nay chồng tôi đã muốn đổi sang chiếc “xịn” hơn rồi cho chiếc cũ cho e gái trong khi vợ đang đi xe máy - Tin Hay

Năm ngoái vừa mua ô tô, năm nay chồng tôi đã muốn đổi sang chiếc “xịn” hơn rồi cho chiếc cũ cho e gái trong khi vợ đang đi xe máy

Năm ngoái vừa mua ô tô, năm nay chồng tôi đã muốn đổi sang chiếc “xịn” hơn rồi cho chiếc cũ cho e gái trong khi vợ đang đi xe máy
Năm ngoái, tôi và chồng còng lưng dành dụm, vay mượn thêm để mua được chiếc ô tô đầu tiên. Đó là niềm mơ ước bấy lâu của cả hai, cũng là dấu mốc cho thấy gia đình đã bớt chật vật hơn. Tôi còn nhớ rõ hôm ấy, chồng hồ hởi khoe với bạn bè: “Cuối cùng cũng rước được em nó về rồi, vợ chồng mình đỡ cảnh nắng mưa vất vả”. Tôi ngồi cạnh, vừa vui vừa thấy ấm áp, nghĩ ít ra bao năm cố gắng của mình cũng có ngày đền đáp.
Thế nhưng, chưa kịp tận hưởng hết cái hạnh phúc ấy thì sang năm nay, chồng tôi lại bắt đầu bàn chuyện đổi xe. Anh bảo chiếc xe cũ tuy mới chạy một năm nhưng không còn hợp với vị thế, công việc của anh nữa, cần một chiếc “xịn sò” hơn để gặp đối tác, để thể hiện. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh nói luôn:
– Xe cũ để cho em gái anh đi, nó đi làm xa, đi xe máy nguy hiểm.
Tôi sững người. Tôi vẫn đang lọc cọc trên chiếc xe máy cũ, nắng mưa, bụi bặm, thậm chí có hôm chở con ngất ngưởng dưới mưa. Vậy mà chồng lại tính đem hẳn một chiếc ô tô cho em gái, trong khi vợ – người đồng hành trả nợ, gánh vác bao chi phí cùng anh – vẫn chưa từng một lần được nghĩ đến.
Tôi hỏi lại, giọng run run vì tức:
– Anh nghĩ công bằng không? Em là vợ, là mẹ của các con anh, vậy mà em phải đi xe máy, còn em gái anh thì đi ô tô?
Chồng cau mày, giọng gắt 
– Em là vợ anh thì phải hiểu cho anh, cho gia đình. Xe anh đi nhiều, thay đổi là hợp lý. Còn em gái anh, nó chưa có chồng, đi xa lỡ có chuyện gì thì anh ân hận cả đời. Xe máy thì em đi quen rồi, cần gì phải so đo.
Lời nói ấy như nh/át d/a/o cứ/a vào ti/m tôi. Tất cả công sức, sự hy sinh, cả những tháng ngày tôi vừa đi làm vừa lo toan nhà cửa để anh yên tâm phát triển sự nghiệp… hóa ra chẳng đáng bằng một lời “thương em gái”.
Tôi nghẹn ngào, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Anh thử đặt em vào vị trí em xem, anh có chịu nổi không?….ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇👇

Năm ngoái, tôi và chồng còng lưng dành dụm, vay mượn thêm để mua được chiếc ô tô đầu tiên. Đó là niềm mơ ước bấy lâu của cả hai, cũng là dấu mốc cho thấy gia đình đã bớt chật vật hơn. Tôi còn nhớ rõ hôm ấy, chồng hồ hởi khoe với bạn bè: “Cuối cùng cũng rước được em nó về rồi, vợ chồng mình đỡ cảnh nắng mưa vất vả”. Tôi ngồi cạnh, vừa vui vừa thấy ấm áp, nghĩ ít ra bao năm cố gắng của mình cũng có ngày đền đáp.

 

Thế nhưng, chưa kịp tận hưởng hết cái hạnh phúc ấy thì sang năm nay, chồng tôi lại bắt đầu bàn chuyện đổi xe. Anh bảo chiếc xe cũ tuy mới chạy một năm nhưng không còn hợp với vị thế, công việc của anh nữa, cần một chiếc “xịn sò” hơn để gặp đối tác, để thể hiện. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh nói luôn:
– Xe cũ để cho em gái anh đi, nó đi làm xa, đi xe máy nguy hiểm.

Tôi sững người. Tôi vẫn đang lọc cọc trên chiếc xe máy cũ, nắng mưa, bụi bặm, thậm chí có hôm chở con ngất ngưởng dưới mưa. Vậy mà chồng lại tính đem hẳn một chiếc ô tô cho em gái, trong khi vợ – người đồng hành trả nợ, gánh vác bao chi phí cùng anh – vẫn chưa từng một lần được nghĩ đến.

Tôi hỏi lại, giọng run run vì tức:
– Anh nghĩ công bằng không? Em là vợ, là mẹ của các con anh, vậy mà em phải đi xe máy, còn em gái anh thì đi ô tô?

Chồng cau mày, giọng gắt gỏng:
– Em là vợ anh thì phải hiểu cho anh, cho gia đình. Xe anh đi nhiều, thay đổi là hợp lý. Còn em gái anh, nó chưa có chồng, đi xa lỡ có chuyện gì thì anh ân hận cả đời. Xe máy thì em đi quen rồi, cần gì phải so đo.

Lời nói ấy như nhát dao cứa vào tim tôi. Tất cả công sức, sự hy sinh, cả những tháng ngày tôi vừa đi làm vừa lo toan nhà cửa để anh yên tâm phát triển sự nghiệp… hóa ra chẳng đáng bằng một lời “thương em gái”.

Tôi nghẹn ngào, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Anh thử đặt em vào vị trí em xem, anh có chịu nổi không?

Không khí trong nhà căng như dây đàn. Tôi biết, nếu chuyện này không được giải quyết, không chỉ là một chiếc xe, mà còn là sự rạn nứt lớn trong lòng tin vợ chồng…

Đêm hôm đó, tôi không ngủ nổi. Cả đầu óc rối bời, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bất công. Mỗi đồng tiền góp vào mua xe năm ngoái, tôi cũng nai lưng trả nợ cùng anh, vậy mà bây giờ anh coi nhẹ tất cả, chỉ chăm chăm lo cho em gái.

Sáng hôm sau, vừa dọn dẹp xong, tôi nghe loáng thoáng tiếng chồng gọi điện trong phòng khách:
– Ừ, xe anh để cho em. Tháng sau có xe mới rồi. Em cứ yên tâm.
Giọng anh đầy tự hào, như thể mình vừa làm một việc nghĩa hiển hách.

Tôi bước ra, không kìm được nữa:
– Anh đã quyết định hết rồi thì còn hỏi ý kiến em làm gì?
Chồng quay lại, ánh mắt có chút khó chịu:
– Em lúc nào cũng tính toán. Đàn bà mà chỉ biết giữ khư khư thì sao chồng làm ăn lớn được ? Xe cũ thì để em gái anh, còn em thì đi xe máy cũng có sao đâu!

Tôi bật khóc ngay trước mặt anh:

– Anh thử nghĩ xem, bao nhiêu năm qua, em hy sinh cái gì cho anh? Một chiếc xe máy cà tàng em vẫn chạy, trong khi anh không tiếc gì cho người ngoài! Anh coi vợ con ở vị trí nào?

Tiếng cãi vã vang cả nhà, đúng lúc mẹ chồng từ trên gác đi xuống. Bà nghe qua câu chuyện, chẳng những không bênh vực tôi, mà còn nói như đổ thêm dầu vào lửa:
– Con là vợ, thì phải biết vun vén cho nhà chồng. Em gái nó chưa chồng, có xe đi làm là để giữ thể diện nhà này, cũng là phúc cho cả họ. Đàn bà con gái đừng có so đo thiệt hơn!

Tôi nghẹn ngào, cảm giác như cả thế giới đều quay lưng với mình. Vậy là chồng không hiểu, mẹ chồng cũng chẳng thương. Tất cả hy sinh, tất cả cố gắng của tôi, rốt cuộc đổi lại chỉ là một sự coi thường phũ phàng.

Tối đó, tôi ôm con về nhà mẹ đẻ. Trước khi đi, tôi để lại cho chồng một câu ngắn gọn:
– Khi nào anh biết nghĩ đến vợ con thì hãy nói chuyện tiếp.

Căn nhà phía sau lưng tối om, nhưng trong lòng tôi thì bùng lên một ngọn lửa…

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *