Chiều 28 Tết, phố phường rực rỡ ánh đèn và sắc hoa. Tôi là Tâm, một cô gái 25 tuổi, làm nhân viên văn phòng ở thành phố. Tết này, tôi quyết định ở lại, không về quê, để chăm sóc bà Lan – một bà lão nghèo sống cạnh nhà trọ của tôi. Bà Lan gầy gò, tóc bạc phơ, sống đơn độc trong căn nhà lụp xụp, nhưng nụ cười của bà luôn ấm áp như nắng xuân. Tôi coi bà như người bà ruột, thường xuyên mang đồ ăn sang, trò chuyện để bà bớt cô đơn. Nhưng chiều hôm ấy, một sự kiện đã làm thay đổi tất cả, kéo theo mâu thuẫn giữa tôi và Lành – người bạn thân nhất của tôi, đồng thời là chủ sạp hoa đào lớn nhất chợ Tết.
Bà Lan thích hoa đào. Bà kể rằng hồi trẻ, mỗi dịp Tết, chồng bà – một người lính – luôn mang về một cành đào nhỏ để chưng trong nhà. “Giờ ông ấy đi rồi, nhưng nhìn cành đào, tui như thấy ông ấy về,” bà nói, mắt long lanh. Năm nay, bà tiết kiệm được ít tiền từ việc nhặt ve chai, quyết định mua một cành đào để đón Tết. Tôi đề nghị đi cùng, nhưng bà từ chối: “Tâm ơi, để bà tự đi. Bà muốn tự tay chọn cành đào, như hồi xưa.” Tôi mỉm cười, dặn bà cẩn thận, rồi để bà đi.
Chiều muộn, tôi đang dọn dẹp nhà thì nghe tiếng khóc nức nở ngoài ngõ. Chạy ra, tôi thấy bà Lan ngồi bệt dưới đất, tay ôm chiếc túi vải cũ, mặt mày ướt đẫm. “Bà ơi, sao vậy?” Tôi hốt hoảng. Bà nghẹn ngào kể: bà đến sạp hoa đào lớn ở chợ, nơi Lành – bạn thân của tôi – làm chủ. Bà chỉ muốn mua một cành đào nhỏ, giá rẻ nhất, nhưng Lành, với ánh mắt khinh miệt, đã sỉ nhục bà: “Bà già ăn xin mà cũng đòi mua đào? Nhìn bà kìa, rách rưới thế, đừng làm bẩn sạp tôi. Cút đi!” Bà Lan cố giải thích rằng bà có tiền, nhưng Lành không nghe, còn gọi người đuổi bà đi. Bà lão run rẩy, ôm túi tiền lẻ rời khỏi chợ, lòng tủi nhục.
Tôi sững sờ. Lành là bạn thân từ thời đại học, lúc nào cũng vui vẻ, hào sảng. Cô ấy mở sạp hoa đào vài năm nay, làm ăn phát đạt, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đối xử tệ với ai. Mâu thuẫn trong tôi bùng lên. Sao Lành có thể nhẫn tâm với một bà lão nghèo khổ như vậy? Tôi gọi điện ngay cho Lành, giọng run vì tức giận: “Cậu làm gì với bà Lan vậy? Bà ấy chỉ muốn mua một cành đào, sao cậu lại đuổi bà, còn sỉ nhục bà?” Lành cười khẩy qua điện thoại: “Tâm, cậu ngây thơ quá. Bà già đó rách rưới, chắc gì có tiền? Tớ bán hoa cho khách sang, không phải cho người ăn xin. Cậu đừng xen vào chuyện kinh doanh của tớ.” Tôi hét lên: “Bà ấy không phải ăn xin! Cậu quá đáng lắm, Lành. Tớ không ngờ cậu là người như vậy!” Lành lạnh lùng: “Tâm, cậu sống tình cảm quá nên không hiểu. Kinh doanh là phải thực tế. Đừng gọi tớ nữa.” Cô ấy cúp máy.
Tôi ôm bà Lan, an ủi, nhưng lòng đau như cắt. Tình bạn mười năm với Lành như sụp đổ. Tôi quyết định sáng hôm sau, 29 Tết, sẽ đến chợ mua một cành đào đẹp nhất cho bà Lan, như cách để xoa dịu nỗi đau của bà. Nhưng khi tôi đến sạp của Lành, cô ấy không có ở đó. Một người bán hàng nói rằng Lành đã về quê từ sáng sớm, để lại sạp cho nhân viên. Tôi chọn một cành đào rực rỡ, trả tiền, và mang về cho bà Lan. Bà cười, nhưng mắt vẫn buồn: “Tâm, bà cảm ơn con. Nhưng bà không giận cô chủ sạp. Người ta sống vì tiền, bà sống vì tình. Thôi, kệ đi.”
Đêm giao thừa, tôi và bà Lan ngồi bên cành đào, nghe pháo hoa nổ vang trời. Tôi nghĩ mọi chuyện đã qua, nhưng sáng mùng Một Tết, một sự kiện bất ngờ đã làm đảo lộn tất cả. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, tìm đến nhà bà Lan. Ông tự giới thiệu là luật sư, mang theo một phong bì dày. “Bà Lan, tôi đến để trao di chúc của ông Hòa – chồng bà,” ông nói. Tôi sững sờ. Bà Lan chưa bao giờ kể chi tiết về chồng, chỉ nói ông mất từ lâu trong chiến tranh. Hóa ra, ông Hòa không chết. Ông bị thương nặng, lưu lạc nhiều năm, và sau khi trở về, ông âm thầm xây dựng một công ty nhỏ. Trước khi qua đời cách đây vài tháng, ông để lại di chúc: một tài khoản ngân hàng trị giá 10 tỷ đồng, đứng tên bà Lan, cùng một mảnh đất ở ngoại ô.
Nhưng twist bất ngờ không chỉ là số tiền. Luật sư tiết lộ rằng Lành – bạn thân của tôi – chính là cháu gái của ông Hòa, con của người chị ruột ông. Lành biết về di chúc từ lâu, và cô ấy cố tình sỉ nhục bà Lan để ép bà rời khỏi thành phố, vì sợ bà nhận tài sản. Lành đã âm thầm theo dõi bà Lan nhiều năm, biết bà sống nghèo khổ, và nghĩ rằng chỉ cần đuổi bà đi, cô ấy sẽ được thừa hưởng tất cả. Mâu thuẫn giữa tôi và Lành không chỉ là chuyện cành đào, mà là lòng tham đã biến cô ấy thành một người hoàn toàn khác. Cô ấy không chỉ sỉ nhục bà Lan, mà còn cố tình gây hiểu lầm để cắt đứt tình bạn giữa
Tôi chết lặng. Lành, người tôi từng coi là chị em, đã phản bội tôi và bà Lan vì lòng tham. Tôi đưa bà Lan đến ngân hàng để nhận tài sản. Bà quyết định dùng số tiền để xây một mái ấm cho người vô gia cư, nói rằng: “Bà không cần tiền, nhưng bà muốn trả ơn đời.” Lành, khi biết sự thật, gọi điện xin lỗi tôi, nhưng giọng cô ấy vẫn đầy cay đắng: “Tâm, tớ chỉ muốn tốt cho gia đình. Cậu không hiểu đâu.” Tôi lắc đầu: “Lành, cậu chọn tiền, tớ chọn tình. Đừng liên lạc với tớ nữa.”
Tôi và bà Lan trở thành gia đình thực sự. Dưới cành đào rực rỡ, bà kể tôi nghe về những ngày tháng khó khăn, và tôi học được rằng: Tết không chỉ là hoa đào hay tiền bạc, mà là tình người. Lành mất đi cơ hội thừa kế, và cả tình bạn của tôi. Còn tôi, tôi tìm thấy một người bà, và một bài học về lòng trung thực.