Anh bạn học cũ lâu năm gọi mượn 2 triệu nói sẽ trả sớm, tôi chẳng nghĩ nhiều. Nhưng đến khi nhìn thấy bức ảnh kẹp trong gói đồ gửi lại, tôi nghẹn ngào - Tin Hay

Anh bạn học cũ lâu năm gọi mượn 2 triệu nói sẽ trả sớm, tôi chẳng nghĩ nhiều. Nhưng đến khi nhìn thấy bức ảnh kẹp trong gói đồ gửi lại, tôi nghẹn ngào

Cuộc sống của anh, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, trôi qua như một dòng sông phẳng lặng, không gợn sóng. Anh có tất cả: một công việc ổn định với mức lương hậu hĩnh, một căn hộ tiện nghi ở trung tâm thành phố, và một tài khoản tiết kiệm luôn tăng lên. Nhưng mỗi sớm mai thức dậy, anh lại cảm thấy một sự trống rỗng vô hình, một sự tẻ nhạt đến đáng sợ. Cà phê sáng, công việc, bữa trưa vội vã, những cuộc họp không hồi kết, rồi lại về nhà một mình, lặp đi lặp lại. Hạnh phúc đối với anh chỉ là những con số trên bảng cân đối kế toán, là sự an toàn và ổn định mà anh đã dày công xây dựng. Anh sống, nhưng không phải để cảm nhận, mà chỉ để tồn tại

 

Anh đã quên đi cảm giác vui vẻ đích thực, quên đi niềm vui của sự khám phá, của những điều bất ngờ. Anh đã khóa chặt cánh cửa tâm hồn mình lại, chỉ để tập trung vào sự nghiệp và tiền bạc. Bạn bè cũ dần mất liên lạc, những mối quan hệ xã giao hời hợt thay thế cho những tình bạn chân thành. Cuộc sống của anh như một chiếc đồng hồ được lên dây cót đều đặn, mỗi ngày đều trôi qua theo một guồng quay đã định sẵn. Anh không cần phải lo nghĩ, không cần phải đấu tranh, và cũng không cần phải cảm nhận.

Một buổi chiều thứ Sáu, khi anh đang ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, một cuộc gọi đến từ một số máy lạ. Giọng nói quen thuộc cất lên, có chút ngập ngừng, có chút e dè, nhưng anh vẫn nhận ra ngay lập tức: Hải. Hải, người bạn thân chí cốt ngày xưa, người đã luôn ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh trong những ngày tháng khó khăn nhất, giúp anh ôn thi, giúp anh tìm việc. Hải đã biến mất khỏi cuộc đời anh từ lâu, như một mảnh ký ức đẹp đã phai nhòa.

Tim anh khẽ đập mạnh, một cảm giác bồi hồi, xao xuyến. Hải hỏi thăm vài câu xã giao, rồi bỗng im lặng. Sự im lặng đó nặng trĩu, khác hẳn với sự vô tư, sôi nổi của Hải ngày xưa. Cuối cùng, Hải ngập ngừng nói: “Cậu khỏe không? Mình… có thể mượn cậu 2 triệu đồng được không? Mình hứa sẽ trả sớm.” Giọng Hải nghe mệt mỏi và có chút tuyệt vọng. Hai triệu. Một con số nhỏ bé đến mức anh không cần phải suy nghĩ. Anh đồng ý ngay lập tức, không hỏi lý do, không hỏi han thêm. Đối với anh, đó chỉ là một con số, một khoản tiền lẻ, không đáng để bận tâm.

Anh chuyển tiền cho Hải, rồi lại quay về với cuộc sống tẻ nhạt của mình. Anh đã làm một việc tốt, nhưng không hề cảm thấy tự hào hay hạnh phúc. Hành động đó chỉ đơn thuần là một phản xạ vô thức, một sự giúp đỡ hời hợt, không xuất phát từ trái tim. Anh không nghĩ nhiều về nó, chỉ đơn giản là đã giải quyết xong một vấn đề nhỏ. Sau đó, anh đã quên bẵng đi.

Một tháng sau, một gói hàng nhỏ được gửi đến. Địa chỉ người gửi là một thành phố xa lạ, tên Hải. Anh hơi bất ngờ, nhưng nghĩ rằng Hải đã gửi lại tiền. Anh mở gói hàng ra, một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào đầu ngón tay. Đó không phải tiền, mà là một chiếc khăn len cũ kỹ, sờn màu, và một bức ảnh. Chiếc khăn len, anh nhớ, là chiếc khăn anh đã từng thấy mẹ Hải đan. Nó nhuốm màu thời gian, nhưng lại chứa đựng một tình cảm sâu đậm. Cả người anh đột nhiên cứng đờ.

Bức ảnh chụp một người đàn ông gầy gò, hốc hác, đôi mắt sâu hoắm, đang ngồi trên chiếc xe lăn. Mái tóc anh ta rối bù, gương mặt hốc hác, nhưng anh vẫn nhận ra đó là Hải, người bạn thân ngày xưa. Trên đùi Hải là một cô bé khoảng 5 tuổi, tóc buộc hai bên, vẻ mặt xanh xao, nhưng đôi mắt lại sáng rực. Ánh mắt cô bé đầy sự ngây thơ, nhưng lại không thể che giấu nỗi buồn. Dòng chữ phía dưới bức ảnh như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh: “Cảm ơn cậu, 2 triệu này đã cứu sống con gái mình.”

Anh chết lặng, lòng dâng lên nỗi đau đớn và hổ thẹn chưa từng có. Anh cầm chiếc khăn len, cảm nhận sự lạnh giá của nó. Nó không chỉ là một món đồ cũ, mà là biểu tượng cho cuộc sống đầy khó khăn, đầy thiếu thốn của Hải. Nỗi đau của Hải đã vượt quá khả năng tưởng tượng của anh. Anh đã sống trong một thế giới của sự đủ đầy, và anh đã vô tâm không nhận ra rằng có những người đang phải chiến đấu từng giây từng phút để giành giật sự sống. Hai triệu đồng, một con số nhỏ bé với anh, lại là một số tiền lớn đến mức có thể cứu sống một con người.

Anh ngay lập tức gọi lại cho Hải, giọng anh nghẹn lại, run rẩy. Anh hỏi Hải về mọi chuyện, và Hải đã kể cho anh nghe. Vợ Hải đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo cách đây hai năm. Sau đó, con gái anh mắc bệnh tim bẩm sinh, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Hải đã phải bán hết tất cả những gì có thể, nhưng vẫn không đủ tiền. Hai triệu đồng đó là số tiền cuối cùng anh có thể vay mượn để mua thuốc và chi phí đi lại để cứu con gái. Hải đã nghĩ rằng cuộc đời mình đã kết thúc, nhưng sự giúp đỡ của anh đã mang lại một tia hy vọng.

Sau khi nghe câu chuyện của Hải, anh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Sự vô tâm của anh, sự thờ ơ của anh, giờ đây như một cái tát mạnh vào lương tâm. Anh đã sống một cuộc đời vô nghĩa, chỉ biết chạy theo những giá trị vật chất, trong khi người bạn thân của anh đang phải đối mặt với nỗi đau tột cùng. Anh đã vô tâm đến mức không hỏi thăm, không lắng nghe. Anh cảm thấy day dứt, hổ thẹn và muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm của mình.

Anh không ngần ngại, quyết định sẽ đến gặp Hải. Anh sắp xếp công việc một cách nhanh chóng, đặt vé máy bay đến thành phố của Hải. Suốt chặng đường, anh không ngừng nghĩ về Hải, về cô bé nhỏ nhắn trong bức ảnh. Anh tự hỏi, tại sao anh lại có thể vô tâm đến vậy? Anh đã mất đi những gì quý giá nhất trong cuộc sống? Anh nhận ra rằng, sự giàu có không phải là tất cả.

Khi đến nơi, anh tìm thấy Hải trong một căn phòng trọ nhỏ hẹp, lụp xụp. Hải vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, nhưng ánh mắt anh đã sáng hơn, có chút hy vọng. Cô bé nhỏ nhắn, tên Lan, đang ngồi chơi một mình trong góc phòng. Dù khuôn mặt vẫn xanh xao, nhưng nụ cười của cô bé lại vô cùng hồn nhiên. Anh đến gần, và Hải đã nhận ra anh ngay lập tức. Cả hai ôm nhau, không nói một lời. Mọi thứ dường như đã được nói ra qua cái ôm đó. Tình bạn của họ vẫn còn đó, chỉ là đã bị thời gian che mờ.

Anh đã quyết định giúp đỡ Hải. Anh đã giúp đỡ Hải một khoản tiền lớn hơn để trang trải chi phí phẫu thuật cho con gái. Nhưng quan trọng hơn cả, anh đã ở bên cạnh Hải, động viên, cùng Hải chăm sóc con gái nhỏ. Anh đã học cách thay tã, cách dỗ dành Lan, cách kể những câu chuyện cổ tích cho cô bé. Anh đã học cách cảm nhận, cách yêu thương. Anh đã dành trọn thời gian của mình để làm bạn với Hải và chăm sóc Lan, anh đã học được rằng, hạnh phúc không nằm ở những gì mình có, mà nằm ở những gì mình cho đi.

Ngày phẫu thuật của Lan đến. Anh và Hải cùng nhau chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời gian trôi qua thật chậm, mỗi phút trôi qua như một thế kỷ. Anh thấy Hải lo lắng, anh cũng lo lắng. Anh không biết rằng, tình bạn của họ đã trở nên bền chặt hơn bao giờ hết, rằng họ đã trở thành một gia đình. Cuối cùng, bác sĩ bước ra, khuôn mặt ông rạng rỡ. “Ca phẫu thuật thành công!” Anh và Hải cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng nhau ôm lấy nhau, nước mắt hạnh phúc tuôn rơi.

Sau ca phẫu thuật, Lan dần hồi phục. Anh vẫn ở lại, giúp Hải chăm sóc Lan. Anh đã chứng kiến từng ngày cô bé khỏe mạnh trở lại. Anh cảm thấy một niềm vui sướng vô bờ bến. Anh nhận ra rằng, chính tình yêu thương và sự sẻ chia đã thay đổi cuộc đời anh. Chính sự sẻ chia đã làm cho cuộc đời anh trở nên có ý nghĩa. Anh đã tìm thấy hạnh phúc đích thực.

Anh quyết định sẽ không trở lại cuộc sống cũ, anh đã học được cách sống, cách yêu. Anh đã tìm thấy ý nghĩa và giá trị đích thực của cuộc sống. Anh đã trở nên mạnh mẽ và yêu đời hơn. Anh đã quyết định sẽ tiếp tục ở bên cạnh Hải và Lan. Tình bạn của họ trở nên bền chặt hơn bao giờ hết, và tình yêu của anh dành cho Lan cũng lớn dần.

Cuối cùng, chính bức ảnh nhỏ bé ấy đã thay đổi cuộc đời anh. Nó không chỉ là một bức ảnh, mà là một lời nhắc nhở rằng, hạnh phúc không phải là sự giàu có hay thành công, mà là tình yêu thương và sự sẻ chia. Nó đã giúp anh tìm lại những giá trị đích thực của cuộc sống, giúp anh trở thành một con người tốt hơn.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *