Sinh nhật 60 tuổi của mẹ vợ, chồng hứa sẽ mua quà thật lớn nào ngờ anh lại đi tay không - Tin Hay

Sinh nhật 60 tuổi của mẹ vợ, chồng hứa sẽ mua quà thật lớn nào ngờ anh lại đi tay không

Ngày 15 tháng 5 năm ấy, căn nhà nhỏ của mẹ tôi sáng rực ánh đèn. Tròn 60 tuổi, bà chỉ mong một bữa cơm gia đình sum vầy, con cháu quây quần. Tôi – là con gái cả – vốn bận rộn công việc, nhưng vẫn quyết định dành cả tháng chuẩn bị cho ngày này.

Tôi rủ chồng đi cùng, thậm chí đã gợi ý:
“Anh à, năm nay mẹ tròn 60. Mình mua gì làm quà cho bà nhé? Một chiếc vòng ngọc trai chẳng hạn.”

Chồng tôi – Hùng – gật gù:
“Ừ, để anh lo. Đàn ông mua quà phải bất ngờ mới hay.”

Tôi vui lắm. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ anh cũng hiểu đạo lý “có hiếu với mẹ vợ thì mới trọn nghĩa vợ chồng”.

Nhưng đến ngày sinh nhật, Hùng xuất hiện với hai tay trống trơn.

Bữa tiệc ấm cúng, anh em tôi đều mang quà đến: người hộp sữa hồng sâm, người chiếc khăn lụa, có cả cháu ngoại tiết kiệm tiền mừng tuổi mua cho bà cây cảnh nhỏ. Chỉ riêng Hùng – chồng tôi – ngồi phịch xuống ghế, cầm điện thoại lướt liên tục, như chẳng liên quan.

Mẹ tôi vẫn cười hiền, không để ý. Nhưng trong lòng tôi nhói lên. Khi mọi người tản đi, tôi kéo Hùng ra ngoài hỏi nhỏ:
“Anh, anh bảo sẽ chuẩn bị quà cho mẹ mà? Sao anh không mang gì hết?”

Hùng ngước mắt, thản nhiên buông một câu:
“Quà gì? Mẹ ai thì tự lo, chứ việc gì đến tôi?”

Tim tôi thắt lại. Một cảm giác vừa tủi thân, vừa phẫn nộ trào lên. Người đàn ông tôi gọi là chồng, người mà tôi đã sống chung hơn mười năm, lại coi mẹ tôi – người đã cưu mang, từng cho chúng tôi tiền mua căn hộ đầu tiên – như người dưng nước lã.

Đêm ấy, tôi trằn trọc không ngủ. Trong đầu cứ vang lên câu nói: “Mẹ ai thì tự lo.”
Phải, mẹ tôi – chính tôi phải lo. Nhưng chẳng lẽ, chỉ vì bà là mẹ vợ chứ không phải mẹ ruột, nên anh ta được quyền lạnh nhạt, vô tình?

Hơn mười năm qua, tôi đã nhẫn nhịn: từ việc Hùng giữ toàn bộ tài chính trong tay, đến chuyện anh ta ưu tiên nhà nội hơn ngoại. Tôi luôn nghĩ “chồng mình thì mình chịu”, miễn sao gia đình yên ổn. Nhưng hôm nay, sự vô tâm ấy chạm đến giới hạn cuối cùng.

Tôi quyết định làm điều mà bấy lâu chưa từng dám nghĩ tới.Ba ngày sau, tôi bí mật dẫn mẹ đi xem một căn hộ mới xây, gần trung tâm thành phố, đầy đủ tiện nghi. Bà hoảng hốt:

“Con làm gì vậy? Nhà mình đã có, còn mua chi nữa. Tiền đâu mà mua?”

Tôi nắm tay mẹ, rưng rưng:
“Con có tiền tiết kiệm. Con muốn mẹ có một nơi ở thật thoải mái, không phải lo nghĩ tuổi già. Đây sẽ là quà sinh nhật 60 của mẹ.”

Mẹ tôi bật khóc. Cả đời bà tần tảo, nuôi bốn anh em tôi khôn lớn, chưa bao giờ dám nghĩ có ngày được con gái tặng nhà.

Ngày ký hợp đồng, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Như thể cuối cùng tôi đã làm tròn bổn phận hiếu đạo của một đứa con.

Nhưng tin tức chẳng thể giấu lâu.

Khi biết tôi mua nhà tặng mẹ, Hùng nổi điên. Anh ta ném ầm bộ hồ sơ xuống bàn, gào lên:
“Cô điên rồi à? Tiền bạc trong nhà chưa hỏi ý kiến tôi mà tự tiện vung ra mua nhà? Cô coi tôi là cái gì trong cái gia đình này?”

Tôi bình tĩnh đáp:
“Đó là tiền riêng tôi dành dụm từ lương, không hề động đến tài khoản chung. Anh không có quyền can thiệp.”

Mặt Hùng đỏ bừng:
“Tiền riêng cũng là vợ chồng, phải bàn bạc. Mua nhà cho mẹ vợ thì được cái gì? Mẹ tôi ốm, cô có đưa xu nào không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Mẹ anh ốm, tôi đã lo cùng anh, tôi chưa bao giờ phân biệt. Nhưng đến lượt mẹ tôi, anh lại buông câu ‘Mẹ ai thì tự lo’. Anh nói thế, đừng trách tôi tự lo thật.”

Không khí căng như dây đàn.

Từ hôm ấy, Hùng gần như không còn nói chuyện với tôi. Anh ta chì chiết:
“Con đàn bà ngu ngốc, biết kiếm bao nhiêu mà đòi mua nhà? Căn hộ đó rồi sau này cũng thành của anh em nhà cô, tôi thì được gì?”

Những lời ấy khiến trái tim tôi nguội lạnh. Tôi nhận ra, với anh, mọi giá trị đều quy ra lợi ích. Tình nghĩa, hiếu đạo không đáng một xu.

Mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Một tối, trước mặt con trai mười tuổi, Hùng gầm lên:
“Nếu cô thích mẹ cô đến vậy thì về mà sống với bà đi. Đừng mong tôi chu cấp thêm đồng nào!”

Con tôi hoảng sợ, ôm chặt lấy tôi. Trong mắt thằng bé, bóng dáng người cha từng được kính trọng bỗng sụp đổ.

Tôi biết, hôn nhân này đã đến ngõ cụt. Tôi từng hy vọng anh sẽ thay đổi, nhưng câu nói “Mẹ ai thì tự lo” đã khắc sâu như vết sẹo. Một người đàn ông không biết tôn trọng mẹ vợ, thì cũng sẽ chẳng bao giờ tôn trọng vợ.

Tôi lặng lẽ viết đơn ly hôn.

Ngày đưa giấy cho Hùng, anh cười khẩy:
“Cô nghĩ ly hôn thì ngon lành à? Căn nhà này, tiền bạc này, tôi sẽ không nhường đâu.”

Tôi điềm nhiên đáp:
“Anh yên tâm, tôi không cần gì của anh. Chỉ cần quyền nuôi con. Còn lại, anh muốn giữ thì giữ.”

Hùng chết lặng. Anh không ngờ tôi quyết liệt đến vậy.

Một tháng sau, tòa xử xong. Tôi và con chuyển sang ở cùng mẹ trong căn hộ mới. Dù cuộc sống chẳng dễ dàng – một mình nuôi con, gánh thêm trách nhiệm gia đình – nhưng lòng tôi thanh thản.

Mẹ tôi ngày nào cũng cười, bảo:
“Có căn nhà này chẳng bằng có con gái hiếu thảo. Mẹ chẳng tiếc gì, chỉ thương con vất vả.”

Tôi ôm mẹ, rơi nước mắt.

Còn Hùng, sau khi ly hôn, sống một mình trong căn hộ cũ. Anh ta vẫn chìm trong men rượu, nhiều đêm say khướt, lẩm bẩm:
“Chỉ vì một căn nhà… chỉ vì một bà già…”

Nhưng có lẽ, anh ta không hiểu, điều khiến gia đình tan nát không phải căn nhà, mà chính là câu nói “Mẹ ai thì tự lo” – câu nói đã bộc lộ hết sự ích kỷ, vô tình, và chôn vùi mọi tình nghĩa vợ chồng.

 Câu chuyện khép lại trong sự chia lìa. Người vợ chọn con đường hiếu đạo và lòng tự trọng, đổi lại sự bình yên cho mẹ và con. Người chồng mất tất cả – không phải vì tiền, mà vì đã tự tay phá vỡ nền tảng quý giá nhất: sự tôn trọng và sẻ chia trong hôn nhân.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *