Qua cổng nhà hàng xóm con trai lại bảo ‘bố ơi ở kia có cái túi liên tục động đậy“ - Tin Hay

Qua cổng nhà hàng xóm con trai lại bảo ‘bố ơi ở kia có cái túi liên tục động đậy“

{"aigc_info":{"aigc_label_type":0,"source_info":"dreamina"},"data":{"os":"web","product":"dreamina","exportType":"generation","pictureId":"0"},"trace_info":{"originItemId":"7552524492988304693"}}

Ban đầu tôi chỉ cười xòa, nghĩ chắc mèo hoang hay chó con chui vào. Nhưng hôm nay, khi đứa bé lại níu tay tôi khăng khăng chỉ cho bằng được, tôi quyết định thử lại gần xem sao.Vừa bước đến, tim tôi lập tức dựng tóc gáy. Cái túi đen buộc chặt miệng vẫn liên tục giãy giụa, phát ra những tiếng cào cấu yếu ớt. Tôi run rẩy đưa tay chạm vào, và rồi chết lặng khi cảm nhận được thứ gì đó mềm nhũn, còn thoi thóp hơi thở bên trong.

Tôi bủn rủn tay chân, hét lớn gọi hàng xóm. Người thì chạy đi lấy dao cắt, người thì gọi trưởng thôn. Chỉ vài phút sau, khi cái túi được mở toang, cảnh tượng bên trong khiến tất cả chúng tôi tá hỏa.Cả xóm nín lặng, có người ôm ngực ngã quỵ, có người run cầm cập không dám nhìn. Thứ được “giải thoát” khỏi túi ấy không phải chó mèo như ai nghĩ, mà là…một đứa bé sơ sinh, đỏ hỏn, người tím tái vì thiếu oxy, mắt nhắm nghiền, môi tím ngắt nhưng… vẫn còn sống.

Cái thân hình bé tẹo ấy được quấn vội bằng một mảnh vải cũ, mỏng tang, ướt sũng mồ hôi và nước tiểu. Mùi khai nồng nặc trộn lẫn với mùi ẩm mốc, khiến ai đứng gần cũng phải quay mặt đi. Một người phụ nữ hàng xóm bật khóc, lao đến bế lấy đứa bé vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trời ơi, sao ác nhân thất đức quá vậy trời ơi…”

Tôi chết lặng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đứa bé nhỏ như vậy… ai nỡ lòng nào bỏ nó vào túi nylon buộc chặt như thế? Rồi lại vứt ở cái góc vườn hoang, nếu không nhờ thằng Tí – đứa bé con nhà tôi – cứ khăng khăng kéo tôi ra xem, có lẽ…

Lúc đó, trưởng thôn cũng vừa đến. Ông nhìn đứa bé, khuôn mặt đanh lại, rồi lập tức gọi điện báo công an xã và trạm y tế. Không ai nói thành lời. Chỉ có tiếng gió xào xạc lùa qua những bụi chuối rậm rạp, và tiếng thở hổn hển của đứa bé vừa được cứu sống vang lên yếu ớt nhưng vẫn day dứt trong tâm can.

Một lát sau, công an tới, phong tỏa hiện trường. Người y tá bế đứa bé đi, vừa đi vừa áp nhẹ mặt nó vào ngực mình để truyền hơi ấm. Tôi nhìn theo, lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Ngày hôm sau, cả làng lại rộ lên tin động trời: sau khi kiểm tra kỹ hiện trường, công an phát hiện trong túi nylon còn một mảnh giấy nhỏ bị thấm nước, chữ viết nguệch ngoạc nhưng vẫn còn đọc được:
“Nó không phải người. Xin đừng nuôi nó. Nó sẽ mang tai họa đến.”

Tôi đọc dòng chữ mà sống lưng lạnh toát. Rồi bất giác quay sang nhìn thằng Tí – đứa đã phát hiện ra cái túi. Nó đang ngồi chơi bên hiên, nhưng… tôi chợt nhận ra… ánh mắt nó không còn trong trẻo như mọi ngày. Thay vào đó là một cái nhìn xa xăm, đờ đẫn – như thể nó đã nhìn thấy điều gì đó… mà người lớn không thể nào hiểu được.

Tôi mất ngủ suốt đêm hôm đó. Câu chữ trên mảnh giấy ám ảnh tâm trí tôi không thôi:
“Nó không phải người. Xin đừng nuôi nó. Nó sẽ mang tai họa đến.”
Là ai đã viết ra điều đó? Một người mẹ trẻ? Một kẻ mê tín? Hay đơn giản là một linh hồn yếu đuối, không thể chống lại định kiến và hoàn cảnh?

Sáng hôm sau, tôi đến trạm y tế. Đứa bé đang nằm trong lồng ấp, đã được vệ sinh sạch sẽ, da dẻ hồng hào hơn, đôi môi bớt tím. Cô y tá trẻ cho biết bé là con trai, nặng chỉ hơn 2kg, sinh non độ một tuần.
“May mà phát hiện kịp thời, không thì…” – cô bỏ lửng câu nói, đôi mắt rưng rưng.
Tôi lặng người, đưa mắt nhìn sinh linh bé nhỏ ấy. Không hiểu sao, tôi cảm thấy một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy trái tim mình. Bé nằm đó, yếu ớt và đơn độc, không có ai bên cạnh… ngoài những con người xa lạ.

Lúc tôi chuẩn bị rời đi, thằng Tí níu tay tôi, giọng lí nhí:
“Mẹ ơi… hay mình mang em về nhà nuôi đi mẹ. Em không có ai hết…”

Tôi lặng người. Con nít nói ra điều đó đơn giản lắm, nhưng với người lớn, đó là cả một quyết định lớn lao. Tôi đã có một đứa con, cuộc sống cũng chẳng dư dả gì, nhà chỉ vừa đủ ăn đủ mặc… Nhưng nhìn đứa bé nằm đó, và ánh mắt khẩn cầu trong đôi mắt con trai mình, tôi biết… trái tim mình không còn lựa chọn nào khác.

Ba ngày sau, sau khi hoàn tất thủ tục bảo hộ tạm thời, tôi chính thức đón đứa bé về nhà. Cả xóm rộn ràng, người thì giúp tôi chiếc nôi cũ, người mang đến mấy bộ quần áo trẻ em còn mới, có người lặng lẽ để lại bịch sữa bột trước cửa. Những người từng sợ hãi, từng nghĩ đến “tai họa”, giờ lại là những người đầu tiên chìa tay ra, cùng tôi cưu mang một sinh linh bị bỏ rơi.

Thằng Tí đặt tên cho em là “Hy”, bảo rằng đó là “hy vọng” – vì em đã được cứu sống, vì ai cũng cần một tia sáng để bắt đầu lại.

Nhiều năm sau, khi Hy lớn lên, thông minh và dịu dàng, chẳng ai còn nhắc gì đến mảnh giấy năm xưa nữa. Có người nói, có lẽ chính người viết ra nó mới là người bị nguyền rủa – vì họ đã đánh mất cơ hội được yêu thương một thiên thần nhỏ.

Còn tôi thì luôn tin:
Không có đứa trẻ nào sinh ra đã là tai họa. Chỉ có sự vô tâm của người lớn mới biến tình thương thành thứ xa xỉ

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *