Tôi nằm viện có anh bác sĩ chăm sóc rất tận tình, anh nói anh chưa có gia đình và muốn gắn bó với tôi, nào ngờ - Tin Hay

Tôi nằm viện có anh bác sĩ chăm sóc rất tận tình, anh nói anh chưa có gia đình và muốn gắn bó với tôi, nào ngờ

Tôi nằm trên giường bệnh, thân thể yếu ớt nhưng trái tim lại ấm áp nhờ sự quan tâm của anh – vị bác sĩ khoa nội. Anh dịu dàng hỏi han từng chút một, từ bữa ăn đến giấc ngủ, còn cẩn thận kê thêm thuốc bổ cho tôi. Trong những đêm dài trắng muốt mùi thuốc sát trùng, nụ cười và ánh mắt anh như trở thành niềm an ủi hiếm hoi.

Một hôm, anh ngồi cạnh tôi, trầm giọng:

“Anh chưa có gia đình. Thật sự, anh muốn gắn bó với em, nếu em đồng ý…”

Trái tim tôi run lên, ngỡ như mình tìm được bến đỗ bình yên. Từ hôm đó, mỗi ánh nhìn, mỗi lời nói của anh đều gieo trong tôi một niềm tin mãnh liệt.

Thời gian trôi, sức khỏe tôi hồi phục. Đến ngày xuất viện, tôi hạnh phúc hơn khi nhận tin mình đã có bầu. Tôi dự định sẽ báo tin vui cho anh – tin tưởng rằng đây sẽ là khởi đầu cho một mái ấm. Nhưng lạ thay, anh đột nhiên biến mất. Điện thoại không liên lạc, bệnh viện nói anh xin chuyển công tác. Tôi hoang mang, tim nhói buốt.

Ba ngày sau, một người phụ nữ đến tìm tôi. Bà ăn mặc sang trọng, ánh mắt lạnh băng. Bà đặt xuống giường tôi một chiếc phong bì, giọng khô khốc:

“Đây là 5 triệu, anh ấy nhờ tôi đưa cho cô. Còn đây, cô đọc thì hiểu.”

Tôi run rẩy mở phong bì, bên trong là một lá thư. Nét chữ anh:

“Xin lỗi em. Anh ích kỷ khi tìm đến em trong lúc cô đơn, nhưng anh không thể bỏ gia đình. Vợ con anh không đáng phải chịu đau khổ. Mong em coi đây là sự bù đắp. Đừng tìm anh nữa.”

Tôi chết lặng, nước mắt rơi ướt nhòe trang giấy. Bên ngoài, người phụ nữ kia vẫn đứng, đôi môi nhếch nhẹ cười đầy mỉa mai. Còn tôi, trong bụng đang mang giọt máu của một kẻ đã chọn quay lưng…

Tôi ôm lá thư trong tay, lòng quặn thắt như có ai xé toạc. Tôi đã tin tưởng, đã hy vọng, thậm chí còn mơ đến một gia đình hạnh phúc. Nhưng cuối cùng, thứ tôi nhận được chỉ là vài dòng chữ lạnh lùng và 5 triệu đồng coi như bố thí.

Người phụ nữ kia nhìn tôi chằm chằm, rồi khẽ nhếch môi:

“Đừng trách anh ấy. Đàn ông mà… cô khôn thì im lặng đi, còn không thì tự chịu hậu quả.”

Bà ta quay lưng bỏ đi, để lại tôi ngồi run rẩy, vừa đau đớn vừa căm phẫn. Tôi áp tay lên bụng. Bên trong là một sinh linh vô tội, nó không đáng phải chịu cảnh này. Tôi tự nhủ: “Dù anh ta có quay lưng, tôi vẫn phải sống, vì con.”

Những ngày sau đó, tôi lặng lẽ ra viện, thuê một căn trọ nhỏ. Tôi đi làm thêm đủ nghề, từ đánh máy, nhập dữ liệu đến bán hàng online để tích góp từng đồng lo cho đứa trẻ. Mỗi lần mệt mỏi đến kiệt sức, tôi chỉ cần nghĩ đến tiếng khóc đầu đời của con là lại có thêm nghị lực.

Thế rồi định mệnh như trêu ngươi. Một buổi chiều, tôi đến bệnh viện khám thai. Ngay khi bước vào hành lang, tôi bắt gặp anh – người bác sĩ năm nào. Anh đang sánh vai cùng vợ, bế trên tay một đứa bé trai chừng hai tuổi. Nhìn thấy tôi, anh khựng lại, mặt tái nhợt.

Tôi cười nhạt, rút trong túi áo ra tờ giấy siêu âm rồi để lên bàn đăng ký, trước ánh mắt hoảng loạn của anh và cái nhìn đầy nghi ngờ của vợ anh. Tôi nói chậm rãi, từng chữ như nhát dao:

“Anh yên tâm, tôi không cần gì từ anh. Chỉ cần sau này đừng bao giờ dám chối bỏ máu mủ của mình.”

Cả hành lang bệnh viện chìm vào khoảng lặng. Vợ anh tái mặt, còn anh thì cúi gằm, không dám nhìn tôi.

Tôi quay đi, bước thật vững vàng. Trong lòng thầm nhủ: “Con à, mẹ sẽ thay cả thế giới bảo vệ con. Chúng ta không cần ai hết.”

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *