Tôi lấy chồng được gần hai năm, chồng tôi là bác sĩ nội trú nên thường xuyên trực đêm. Ban đầu tôi hiểu công việc bận rộn, thiếu quan tâm cũng là chuyện bình thường, nhưng dạo này anh có nhiều biểu hiện rất lạ. Điện thoại hay tắt chuông, tin nhắn vội vàng xóa đi, ánh mắt né tránh khi tôi hỏi han.
Hôm trước, khi sắp xếp lại balo của anh, tôi chết lặng khi thấy một chiếc bông tai màu bạc kẹp trong ngăn nhỏ. Tôi cầm lên, hỏi thì anh thoáng giật mình nhưng rồi bình thản trả lời:
“Chắc của bệnh nhân rơi vào thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Tôi gượng cười, cố tin lời chồng, nhưng trong lòng lại cồn cào một nỗi bất an.
Tối hôm đó, vì nhớ anh và muốn tạo bất ngờ, tôi mua ít đồ ăn mang đến bệnh viện. Khi đi ngang hành lang vắng, tôi nghe tiếng cười khúc khích vang lên từ phòng trực. Tim tôi đập loạn, tay run run mở khẽ cánh cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi như muốn ngã quỵ: anh – người chồng tôi tin tưởng – đang ôm chặt một cô điều dưỡng trẻ, gương mặt kề sát, ánh mắt đầy tình tứ.
Hộp cơm rơi xuống đất, phát ra tiếng “cạch” lạnh lẽo. Anh giật mình quay lại, mặt tái mét. Cô điều dưỡng vội vàng gỡ tay anh ra, lúng túng tránh ánh nhìn của tôi.
Tôi nghẹn giọng, hỏi chỉ một câu:
“Chiếc bông tai… là của cô ấy, đúng không?”
Không gian bỗng chốc lặng ngắt, chỉ còn tiếng tim tôi vỡ vụn từng nhịp một.
Tôi nhìn chồng, rồi nhìn cô điều dưỡng kia. Họ đều cúi gằm mặt, chẳng ai lên tiếng. Trái tim tôi đau nhói, nhưng lý trí thì bùng lên cơn giận dữ. Tôi không gào thét, không khóc lóc, chỉ hít một hơi thật sâu, quay lưng bỏ đi, để lại phía sau là sự im lặng chết chóc.
Đêm đó, tôi không về nhà. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ gần bệnh viện, ngồi suốt cả đêm lật lại từng chi tiết: những ca trực đêm kéo dài bất thường, những tin nhắn đã xóa sạch, chiếc bông tai trong balo… Tất cả đều là sự thật mà anh đã cố chối bỏ.
Tôi quyết định sẽ không để mọi chuyện trôi qua trong lặng lẽ. Tôi bắt đầu thu thập bằng chứng. Tôi nhờ một người bạn làm bảo vệ trong bệnh viện để ý giúp, mỗi khi ca trực có dấu hiệu khả nghi thì báo cho tôi. Tôi cũng lén cài một chiếc camera nhỏ trong xe của anh, nơi anh thường tranh thủ ngồi nghỉ cùng đồng nghiệp.
Ba ngày sau, chiếc camera ghi lại cảnh anh và cô điều dưỡng ngồi sát nhau, tay đan tay, cười nói thân mật như một đôi tình nhân thực thụ. Tim tôi thắt lại, nhưng cũng đồng thời thấy nhẹ nhõm vì đã nắm trong tay sự thật không thể chối cãi.
Tối hôm đó, tôi về nhà. Anh đang ngồi trên ghế, giả vờ mệt mỏi như thường lệ sau một ca trực. Tôi đặt chiếc USB chứa đoạn clip lên bàn, giọng lạnh tanh:
“Anh giải thích đi, lần này đừng nói là… của bệnh nhân rơi vào nữa.”
Anh tái mét, run rẩy mở USB ra. Khi hình ảnh hiện lên, cả căn phòng chìm trong sự im lặng ngột ngạt. Anh cúi gằm mặt, còn tôi đứng thẳng lưng, không một giọt nước mắt.
“Ngày mai, chúng ta ra tòa. Tôi sẽ đưa cho anh tất cả bằng chứng này. Anh làm bác sĩ, đáng lẽ cứu người, nhưng lại phản bội chính gia đình của mình.”
Anh bật khóc, quỳ xuống van xin, nhưng trái tim tôi đã hóa đá. Tôi quay lưng đi, mang theo niềm tin đã vỡ vụn và một quyết tâm: “Tôi sẽ không bao giờ cho phép ai coi thường tôi thêm một lần nào nữa.”