Trận mưa lớn kéo dài suốt ba ngày ba đêm khiến con suối nhỏ sau bản dâng nước cuồn cuộn. - Tin Hay

Trận mưa lớn kéo dài suốt ba ngày ba đêm khiến con suối nhỏ sau bản dâng nước cuồn cuộn.

Trận mưa lớn kéo dài suốt ba ngày ba đêm khiến con suối nhỏ sau bản dâng nước cuồn cuộn.

Những ngôi nhà ven sông ngập đến mái.
Giữa dòng nước đục ngầu, tiếng loa phường vang lên dồn dập:

“Ai ở vùng thấp khẩn trương di dời! Mưa lớn tiếp tục, nguy cơ sạt lở cao!”

Anh – Hòa – đang bồng đứa con út, còn vợ anh – Mai – gói vội ít quần áo, gọi với:
– Anh đi trước đi, em ra sau, còn ít đồ khô!

Hòa quay lại, thấy nước đã tràn tới ngưỡng cửa. Anh quát:
– Bỏ hết đi, giữ mạng đã!

Nhưng Mai vẫn cố kéo chiếc túi vải – trong đó có sổ hộ khẩu, vài giấy tờ và ít vàng cưới.
Chỉ một phút chần chừ, dòng nước từ thượng nguồn ập đến, cuốn phăng cánh cửa, đẩy cả hai người ra sân.

Mai!!! – Hòa gào lên.

Anh kịp đẩy hai đứa con vào mái hiên cao hơn, còn Mai bị nước cuốn trôi xa.
Trong cơn hoảng loạn, anh lao xuống, bơi ngược dòng, mắt dán vào bóng áo đỏ đang xoay tròn giữa dòng.

– Mai! Nắm tay anh! – Anh hét.

Cô cố với tay, bàn tay chạm được vào đầu ngón tay anh, nhưng dòng nước dữ kéo mạnh.
Khoảng cách chỉ còn nửa mét, rồi một mét… hai mét…

Tiếng sấm nổ.
Mưa trắng trời.
Anh bơi đến kiệt sức, tay rách toạc, mắt cay xè vì nước.
Giữa tiếng gió gào, giọng cô vang lên đứt quãng, yếu ớt:

– Anh ơi… nước chảy xiết quá…

Anh về… chăm sóc các con…

Em chắc không qua được rồi…

Anh điên cuồng hét lại:

– Không! Không có vợ, anh cũng không sống được!

Cố lên, em ơi! Bám vào cái cành kia!

Nhưng cơn lũ dữ đâu biết thương ai.
Nó cuốn phăng mọi tiếng kêu cứu.
Bóng cô biến mất giữa màu nâu đặc quánh của nước lũ, để lại anh ngã gục, gào đến khản cổ.

Khi đội cứu hộ đến, họ kéo được Hòa lên bờ.
Anh ôm chặt hai đứa con đang khóc, nhìn ra dòng nước, mắt trống rỗng.
Người ta tìm thấy xác Mai hai ngày sau, cách nhà gần mười cây số.
Khi ấy, tay cô vẫn nắm chặt chiếc túi vải – trong đó, ướt sũng, là vài tấm hình chụp gia đình.

Sau đám tang, Hòa im lặng suốt nhiều tuần.
Anh không ăn, không ngủ, chỉ ngồi nhìn bờ sông.
Đứa lớn mới tám tuổi, hỏi:
– Ba ơi, mẹ có về không?

Anh không trả lời, chỉ xoa đầu con, nước mắt rơi lên tóc nó.

Đêm nào anh cũng mơ thấy cô.
Trong mơ, Mai vẫn mặc chiếc áo đỏ, tóc xõa, đứng bên kia sông gọi:

“Anh ơi, đừng khóc nữa. Em không sao đâu, chăm con cho tốt nhé.”

Anh tỉnh dậy, ướt đẫm mồ hôi, tay vẫn chìa ra như muốn nắm lấy bàn tay trong mơ ấy.

Một năm sau, anh chuyển nhà lên đồi cao, tránh vùng lũ.
Ngày dọn đi, anh đến bên bờ sông, thắp nén nhang, nói khẽ:
– Mai à… năm nay mùa nước lên, anh không còn sợ nữa. Anh biết em vẫn ở đây, canh giữ ba cha con.

Nước sông lặng. Trên mặt nước, một cánh hoa trôi tới, dừng lại ngay trước chân anh.
Anh cười, nước mắt rơi.
Có lẽ, đó là cách cô vẫn nói “em nghe thấy anh rồi.”

Thời gian trôi. Hai đứa con lớn dần, ngoan và học giỏi.
Mỗi năm, vào ngày giỗ mẹ, chúng lại cùng ba ra bờ sông, đặt một bó cúc trắng.
Thằng út hỏi:
– Ba ơi, sao ba không lấy vợ khác?

Anh nhìn xa xăm, khẽ đáp:
– Vì mẹ các con chưa bao giờ đi xa.
– Nhưng con không thấy mẹ mà.
Anh mỉm cười:
– Mẹ là gió. Mỗi khi gió thổi qua, là mẹ đang xoa đầu các con đó.

Hai đứa nhỏ ngẩng đầu lên, cười.
Gió khẽ lay cành tre, mang theo mùi cúc trắng ngan ngát.

Tối hôm ấy, Hòa ngồi trên hiên nhà, mở chiếc túi vải đã được sấy khô từ năm nào.
Bên trong, ngoài mấy tấm hình cũ, còn có mảnh giấy ố vàng – nét chữ quen thuộc:

“Anh à, dù ở đâu, em vẫn mong gia đình mình bình yên.

Nếu có kiếp sau, em vẫn chọn anh, dù chỉ để được ở bên anh thêm một ngày.”

Anh gập tờ giấy lại, đưa lên ngực.
Ngoài kia, mưa rơi nhè nhẹ, tiếng nước róc rách như lời người vợ thủ thỉ giữa đêm dài.

“Anh ơi, nước chảy xiết quá…”

Giờ câu nói ấy không còn là tiếng kêu tuyệt vọng, mà trở thành nhịp gió trong lòng người ở lại.

Và mỗi khi mưa về, anh lại nghe thấy – không phải tiếng khóc, mà là tiếng cười của người phụ nữ từng yêu anh đến quên cả mạng sống.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *