Sau buổi tối đầy cảm xúc hôm ấy, tôi tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua nhẹ nhàng. Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy trong lòng như có điều gì khang khác. Cảm giác áy náy vẫn còn đó, nhưng xen lẫn lại là một dấu hỏi lớn: My đã thay đổi từ khi nào? Và tôi – người làm chồng – đã lỡ bỏ qua bao nhiêu điều thầm lặng của cô ấy?
Những ngày sau đó, tôi chú ý quan sát vợ nhiều hơn. Khi mẹ than đau chân, My lập tức chườm ấm. Khi trời trở lạnh, My dậy sớm hơn thường lệ để kiểm tra xem mẹ có bị lạnh đêm qua hay không. Tôi để ý căn bếp có sự thay đổi: đồ gia vị được sắp gọn gàng hơn, nồi niêu xoong chảo được lau sạch bóng.
My không nói nhiều. Cô ấy vẫn giữ lối sống tinh tế, có phần chỉn chu của người thành phố, nhưng cách cô quan tâm đến mẹ tôi khiến tôi dần hiểu: có những điều người ta không cần phải thể hiện rầm rộ. Có người dùng lời nói để thể hiện lòng hiếu thảo, còn có người lại chọn hành động lặng lẽ.
Một chiều cuối tuần, tôi đưa My đi siêu thị. Cô chọn mua ít bánh mềm cho mẹ, loại mà mẹ thích ăn từ hồi còn khỏe mạnh. Khi đi ngang khu bán đồ gia dụng, cô dừng lại rất lâu trước một máy xông hơi. Tôi hỏi:
– Em định mua à?
My gật nhẹ:
– Em nghĩ mẹ bị đau lưng, xông hơi sẽ đỡ cứng cơ. Nhưng… – cô chần chừ – em sợ mẹ nói phí tiền.
Tôi bật cười:
– Em muốn mua thì cứ mua. Lợi cho mẹ thì mình làm. Còn chuyện tiền nong, để anh lo.
My nhìn tôi, ánh mắt chứa thứ gì đó vừa biết ơn vừa nhẹ nhõm. Chỉ một cái gật đầu nhỏ thôi mà tôi hiểu: có lẽ trước đây cô ấy không dám quyết, không dám mua, không dám làm gì vì sợ bị đánh giá là “tiêu xài không hợp hoàn cảnh nhà chồng”.
Lúc đó, tôi mới thật sự biết mình đã vô tình tạo khoảng cách vô hình với vợ.
Buổi tối, khi tôi đang đọc báo, My từ trong bếp bước ra với khăn ấm trên tay:
– Anh bưng mẹ lên phòng đi, em xông lưng cho mẹ một chút.
Tôi gật đầu.
Mẹ tôi nằm trên giường, nhăn mặt khi tôi đỡ bà dậy.
– Con xem nó đó, cứ thấy mẹ đau là không yên. – Mẹ cười khẽ, giọng pha chút trêu ghẹo. – Con lấy được cô vợ như vậy phải biết quý.
Tôi cúi đầu, lí nhí:
– Dạ… con biết rồi…
My bước vào, đặt máy xông nhỏ lên bàn. Cô điều chỉnh nhiệt độ, rồi nhẹ nhàng xoa dầu lên lưng mẹ. Bàn tay nhỏ nhắn di chuyển thật chậm, ánh mắt tập trung như sợ chạm mạnh sẽ làm mẹ đau hơn.
Tôi đứng cạnh, nhìn cảnh đó mà lòng nghẹn lại.
Có lẽ chính tôi – người con ruột – vì bận rộn, vì công việc, đã không quan tâm nhiều đến mẹ như My đang làm. Từ sau đợt mẹ bị tai biến nhẹ năm ngoái, mọi sinh hoạt đều chậm hơn, nhưng tôi quen với việc đi sớm về muộn, ít dành thời gian hỏi han. Còn My, dù không quen việc quê, không giỏi nấu nướng, không khéo léo như những nàng dâu nông thôn, nhưng cô ấy dốc lòng dốc sức làm tất cả những gì có thể.
Và tôi nhận ra: suýt chút nữa, chỉ vì một khoảnh khắc hiểu lầm, tôi đã làm tổn thương người phụ nữ này.
Một tối khác, khi tôi đang xem truyền hình, My ngồi cạnh, lặng lẽ đặt tay lên đùi tôi.
– Anh… em hỏi cái này được không?
– Em hỏi đi.
– Hôm đó… anh thật sự nghĩ em coi thường mẹ hả?
Câu hỏi khiến tôi khựng lại.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc mình nhìn thấy My đặt chân lên lưng mẹ. Khi đó, sự giận dữ mù quáng lấn át hết mọi lý trí. Tôi chỉ nghĩ đến điều tệ nhất.
– Lúc đó anh mất bình tĩnh. – Tôi nói thật chậm. – Anh xin lỗi vì đã trách oan em.
My không trách, chỉ hỏi tiếp:
– Sao anh lại dễ nghĩ xấu về em vậy?
Tôi nghẹn lại. Đó mới là câu hỏi khó nhất.
Phải mất vài giây, tôi mới trả lời được:
– Có lẽ… vì anh sợ em không quen sống cùng mẹ. Anh luôn nghĩ người thành phố sẽ thấy nếp sống quê mình phiền phức. Anh sợ em thiệt thòi.
My nhìn tôi, đôi mắt nhuốm buồn:
– Nhưng sao anh không tin em hơn chút nữa?
Câu ấy khiến ngực tôi như bị ai thắt lại.
– Vì anh… quá lo. Anh sợ em mệt.
– Em biết. – My nắm tay tôi. – Nhưng em về đây làm vợ anh, không phải để anh lo sợ hay đề phòng em. Em có thể không giỏi như người khác, nhưng em thật lòng muốn làm tốt với gia đình.
– Anh biết. – Tôi siết tay cô. – Và anh hối hận vì đã không nhìn ra điều đó sớm hơn.
My tựa đầu lên vai tôi, giọng nhẹ như hơi thở:
– Chỉ cần từ giờ anh tin em là được.
Câu nói ấy làm tôi thấy lòng mình sáng rõ hơn bao giờ hết.
Từ sau cuộc trò chuyện ấy, mối quan hệ trong nhà trở nên ấm áp hơn. Mẹ tôi quý My như con gái. Mỗi khi My đi làm về muộn, mẹ lại chuẩn bị sẵn chén cháo nóng, đặt lên bàn rồi lẩm bẩm:
– Đàn bà con gái làm nơi thành phố vất vả lắm. Nó thương mình nên mới chịu về đây. Mình thương lại nó một chút có sao.
Còn My, cô chủ động học thêm nấu vài món quê mà mẹ thích. Dù đôi lúc món ăn mặn quá hoặc ngọt quá, nhưng mẹ tôi luôn tấm tắc khen ngon, khiến My mừng rỡ như đứa trẻ được điểm mười.
Chỉ có tôi là người hiểu rõ nhất: hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời tôi, họ đều đang cố gắng vì nhau. Và tôi – người đứng giữa – phải là người trân trọng điều đó.
Cuối tuần, cả nhà quyết định đi dạo chợ đêm gần huyện. My mặc bộ váy dài giản dị, không trang điểm nhiều, tay khoác tay mẹ như hai người bạn thân. Tôi đi sau, nhìn cảnh ấy mà lòng nhẹ tênh.
Khi dừng lại trước một hàng bán dép, My chọn một đôi dép mềm cho mẹ, để mẹ đi trong nhà đỡ đau chân. Mẹ nhất quyết không nhận, nói phí tiền. My mỉm cười:
– Con muốn mẹ mang. Mẹ đi đôi cũ mòn hết rồi, dễ trượt lắm.
Cuối cùng, mẹ đành chịu thua.
Đến lúc về, mẹ tựa vào ghế xe, thì thầm:
– Con dâu nhà mình khéo quá. Lúc trước mẹ cứ lo nó không quen được với nhà mình. Ai ngờ…
Tôi nhìn My qua gương chiếu hậu. Cô ấy đang mỉm cười nhìn ra cửa sổ, gương mặt thản nhiên nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô đặt trên đùi mình.
Cô quay sang, nhướng mày:
– Gì thế?
– Cảm ơn em… vì đã ở bên gia đình này bằng cả tấm lòng.
My khẽ cười, bóp nhẹ tay tôi:
– Em đâu ở đây cho vui. Đây là nhà của em mà.
Lời nói giản dị, nhưng làm lòng tôi chùng xuống vì xúc động.
Một buổi tối, mẹ gọi tôi vào phòng. Bà chống tay đứng dậy, nhìn tôi đầy nghiêm túc:
– Con nhớ lấy, sống với nhau phải bằng tấm lòng. Con gái người ta về đây, chịu thương chịu khó như vậy, con phải biết trân trọng.
Tôi cúi đầu:
– Dạ, mẹ yên tâm…
Mẹ đặt tay lên vai tôi:
– Lúc nào cũng phải nhìn vào điều người ta làm, chứ đừng nhìn vào cái bề ngoài mà phán xét. Con dâu mẹ đó, nó thương mẹ thật lòng. Đừng để nó buồn lần nào nữa.
Tôi gật đầu thật mạnh.
– Con hứa với mẹ.
Và từ hôm ấy, tôi tự nhắc mình: chỉ cần còn được ở cạnh hai người phụ nữ này, còn được nhìn thấy họ cười, thì tôi phải biết ơn mỗi ngày.
Tôi không biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước. Nhưng tôi biết một điều: gia đình chỉ bình yên khi chúng ta hiểu nhau, tin nhau và mở lòng nhìn vào những điều đẹp đẽ ở phía sau những hiểu lầm.
Và tôi đã sẵn sàng bước tiếp – với sự tin yêu, trân trọng và biết ơn dành cho My nhiều hơn bao giờ hết.
CHƯƠNG 3 – GIA ĐÌNH, LÀ NƠI MÌNH CÙNG BƯỚC VỀ
Ba tháng sau sự cố hiểu lầm hôm ấy, cuộc sống gia đình tôi đổi thay rõ rệt. Không phải đổi thay theo kiểu “đùng một cái mọi thứ trở nên hoàn hảo”, mà là từng chút, từng chút một – như luồng gió mát luồn vào căn nhà nhỏ, khiến không khí trở nên ấm cúng hơn mỗi ngày.
Mẹ tôi khỏe hơn. Những cơn đau lưng không còn dữ dội như trước, nhờ những buổi xông hơi My chuẩn bị đều đặn và những bài bấm huyệt bằng chân mà My đã kiên trì học. Cô ấy thậm chí còn tìm mua vài cuốn sách về chăm sóc người cao tuổi, đánh dấu vài trang, rồi hỏi mẹ xem có đau ở vùng nào để tìm cách hỗ trợ.
Tôi từng nghĩ My chỉ biết làm đẹp, chỉ biết sống theo kiểu tiểu thư. Nhưng giờ nhìn cô ấy, tôi thấy ở nơi người phụ nữ ấy hai chữ “trưởng thành”.
Không phải sự trưởng thành của tuổi tác, mà là của tình yêu và sự cảm thông.
Hôm đó là chủ nhật, mẹ đang phơi lúa sau nhà. Mấy hôm nay thời tiết đẹp, hạt lúa vàng óng, thơm mùi mới gặt. Tôi định ra giúp thì đã thấy My cúi người cầm cái đầm lúa, tay xốc từng vốc lúa tung lên để hong cho đều.
Một cảnh tượng mà nếu là ba tháng trước, tôi sẽ không tin nổi.
– Em làm được không? – tôi hỏi, tiến đến định phụ.
My hơi nhăn mặt vì chói nắng, nhưng nụ cười vẫn nhẹ nhàng:
– Em làm được mà. Mẹ chỉ em rồi. Miễn là không làm đổ cả sân là được.
Mẹ tôi chống tay vào hông, giọng nửa tự hào, nửa trêu:
– Con dâu mẹ được việc lắm rồi đó nha. Dân phố mà chịu đứng nắng phơi lúa, mẹ được phen mở mắt.
My cười ngượng:
– Thì… con thử tập làm việc quê xem sao, không lẽ về đây mà chỉ biết ngồi trong nhà.
Tôi nhìn vợ mình, lòng tràn đầy niềm thương không nói thành lời.
Cô ấy chưa bao giờ được ai ép phải làm. Cũng không ai yêu cầu cô phải trở thành một người vợ kiểu mẫu. Thế nhưng My vẫn cố gắng, từng chút một – không vì ai, mà vì gia đình nhỏ này.
Buổi chiều hôm đó, khi mẹ ngủ trưa, tôi và My dọn dẹp nhà bếp. Tôi rửa chén, My lau bếp. Cô vừa làm vừa hỏi:
– Tháng sau sinh nhật mẹ, anh tính làm gì cho mẹ chưa?
Tôi ngẫm nghĩ:
– Chắc anh mua cái ghế massage cho mẹ. Loại nhẹ nhàng thôi, để mẹ ngồi xem tivi cho đỡ đau lưng.
My lắc đầu:
– Anh mua gì thì mua, nhưng phải để mẹ dùng thử. Nếu mẹ không hợp, mình đổi. Người già nhiều khi sợ tiếng máy, ngồi không quen.
Tôi bật cười:
– Em hiểu mẹ quá rồi.
My nhún vai:
– Em sống cùng mà, không hiểu thì sao thương được.
Câu nói đơn giản mà khiến tôi bất giác nhìn My lâu hơn bình thường. Cô đang đứng dưới ánh chiều nhẹ, mái tóc dịu dàng đổ xuống vai, nét mặt bình yên.
Đã lâu rồi tôi mới thấy vợ mình bình yên như thế.
Tối hôm đó, mẹ gọi tôi với My ra phòng khách. Bà đặt trước mặt chúng tôi một sấp giấy.
– Đây là giấy tờ đất đai, giấy nhà… Mẹ muốn nói rõ để hai đứa biết. – Mẹ thở dài nhẹ – Mẹ già rồi, không biết khỏe mạnh được bao lâu. Nhà cửa, đất đai này sau này đều là của hai đứa. Nhưng mẹ có điều muốn nhờ.
Tôi giật mình:
– Mẹ, sao mẹ nói chuyện nặng nề vậy?
Mẹ lắc đầu:
– Mẹ nói chuyện nghiêm túc. Mẹ già rồi con ạ. Con là con trai duy nhất. Vợ chồng sống sao thì sống, phải nhớ điều quan trọng nhất của gia đình mình là hòa thuận và tôn trọng nhau.
My ngồi im lặng, ánh mắt rưng rưng.
Mẹ nhìn thẳng vào vợ tôi, giọng dịu lại:
– My này, hồi mới cưới, mẹ cũng lo lắm. Mẹ tưởng con không quen với nhà quê như này, rồi mẹ lại bệnh, sợ con ngại chăm sóc. Nhưng mẹ sai rồi. Con thương mẹ thật lòng. Mẹ thấy hết.
My cúi đầu, nước mắt rơi lúc nào không hay.
– Mẹ đừng nói vậy… Con chỉ làm những gì con nên làm.
Mẹ đưa tay nắm lấy tay My, giọng nghèn nghẹn:
– Con tuy sinh ra ở thành phố, nhưng tấm lòng lại chân chất hơn khối người quê. Mẹ cảm ơn con, vì đã thương mẹ và thương thằng Tùng (tức tôi). Nhưng con phải hứa với mẹ một chuyện.
My lau nước mắt:
– Dạ mẹ nói đi ạ.
– Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, dù hai vợ chồng có giận nhau, con cũng không được bỏ cuộc. Gia đình là chỗ phải giữ, không phải bỏ.
My khẽ gật đầu:
– Dạ, con hứa…
Tôi nhìn cảnh hai người quan trọng nhất đời mình nắm tay nhau, nước mắt tôi cũng rưng rưng.
Đó là khoảnh khắc tôi thấy rõ ràng: tôi là người may mắn nhất trên đời.
Một tuần sau, trong lúc đang chuẩn bị bữa tối, My vô tình làm rơi một cái bát. Tiếng bể làm tôi giật mình chạy ra. Thấy cô đang ôm bàn tay đỏ ửng, tôi cuống lên:
– Em có sao không?
– Em không sao. – My cười ngượng – Em vụng về quá.
Tôi nắm tay cô, giọng nghiêm túc:
– Không phải vì em vụng về. Là vì em làm quá nhiều việc trong khi anh lại để em một mình xoay sở.
My ngập ngừng:
– Thì… em muốn giúp mẹ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt vợ:
– Nhưng em cũng là vợ anh. Anh không thể để em gánh một mình như vậy.
Cô mím môi, mắt long lanh:
– Anh nói vậy làm em vui lắm.
Tôi kéo My vào lòng, ôm thật chặt. Phút giây ấy, tôi hiểu rằng sự gần gũi của vợ chồng đôi khi không nằm ở những lời nói hoa mỹ, mà ở cảm giác được cùng nhau chia sẻ từng việc nhỏ nhất trong cuộc sống.
Ngày sinh nhật mẹ, chúng tôi không tổ chức gì lớn. Chỉ là mâm cơm nhỏ, có món gà kho gừng mẹ thích, có canh cải My nấu hơi mặn nhưng mẹ vẫn bảo “vừa miệng lắm”, có bó hoa cúc vàng My mua và dán thêm vài tờ giấy nhỏ ghi lời chúc.
Mẹ nhìn My rồi nhìn tôi, ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc.
– Hai đứa làm mẹ vui lắm.
Tối hôm đó, khi dọn dẹp xong, My ngồi ngoài hiên, ánh trăng chiếu lên gương mặt hiền lành của cô. Tôi ngồi bên cạnh, đưa cho cô cốc nước ấm.
– Em đang nghĩ gì thế?
– Em nghĩ… hình như em bắt đầu yêu cuộc sống này rồi.
Tôi bật cười:
– Trước giờ em không yêu à?
– Không phải. – My tựa đầu lên vai tôi – Chỉ là… ban đầu em lo lắng nhiều lắm. Lo mình làm gì cũng không đúng. Lo mẹ không thích. Lo anh thấy em không hợp. Nhưng giờ em… thấy yên tâm rồi.
Tôi vuốt tóc vợ, giọng ấm áp:
– Vì em đã trở thành một phần của nhà này. Không ai thay thế được.
My nhắm mắt, khẽ nói:
– Cảm ơn anh… vì đã tin em trở lại.
Những ngày sau đó, mỗi sáng thức dậy, tôi luôn nhìn thấy My mở cửa sổ cho gió vào phòng mẹ. Cô buộc tóc gọn gàng, mặc chiếc áo giản dị nhưng gương mặt rạng rỡ.
Cô ấy không còn là cô gái sành điệu, xa cách như mọi người nghĩ khi tôi đưa về ra mắt. Cô ấy đã trở thành người phụ nữ của gia đình – không phải vì hy sinh hay chịu đựng, mà vì cô chọn yêu thương bằng chính trái tim mình.
Và tôi – người chồng từng định kiến, từng nóng nảy – giờ chỉ biết thầm cảm ơn số phận đã đưa My vào cuộc đời mình.
Tôi rút kinh nghiệm: muốn giữ gia đình, trước hết mình phải học cách nhìn sâu hơn vào những điều người khác làm vì mình, thay vì phán xét vội vàng.
Một chiều cuối tuần, mẹ bất ngờ nói khi cả nhà đang xem tivi:
– Con dâu mẹ, lại đây mẹ nói cái này.
My bước đến, ngồi xuống cạnh mẹ.
Mẹ cầm tay My, giọng chậm rãi mà đầy tin yêu:
– Từ ngày con về, nhà này ấm lên nhiều lắm. Mẹ biết con đã cố gắng rất nhiều. Mẹ chỉ mong sau này con và thằng Tùng cứ thương nhau như bây giờ. Nhà mình không giàu, nhưng chỉ cần có tình cảm thì sẽ không thiếu gì hết.
My cười, đôi mắt long lanh:
– Dạ, con hứa với mẹ.
Tôi nhìn hai người, lòng thầm nhủ: Gia đình – là nơi mình luôn muốn quay về, không phải vì hoàn hảo, mà vì có yêu thương thật lòng.
Đêm đó, khi My chuẩn bị đi ngủ, tôi vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
– Em này…
– Hửm?
– Cảm ơn em… vì đã trở thành người vợ tuyệt vời như vậy.
My quay lại, khẽ chạm ngón tay vào ngực tôi:
– Em không cần làm người vợ tuyệt vời. Em chỉ muốn làm người vợ phù hợp với anh, và là con dâu biết điều với mẹ thôi.
Tôi ôm cô thật chặt.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng gia đình không tự nhiên trở nên hòa thuận. Nó cần sự tin tưởng, sự thấu hiểu và nỗ lực không ngừng của cả hai.
Mẹ đã già, còn chúng tôi thì vẫn đang đi tiếp hành trình của một gia đình trẻ. Phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhiều điều bất ngờ, nhưng chỉ cần còn nắm tay nhau, tôi tin không điều gì có thể làm chúng tôi xa cách.
Và thế là, từ một hiểu lầm tưởng chừng làm tan nát lòng tin, chúng tôi đã tìm được cách để gần nhau hơn. Để hiểu rằng đằng sau vẻ ngoài khác biệt, điều quý giá nhất chính là tấm lòng.
Gia đình tôi từ đó mà bình an, đơn sơ nhưng chan chứa yêu thương.
Bởi vì cuối cùng, chúng tôi hiểu rằng:
Nhà không chỉ là nơi để ở. Nhà là nơi để yêu thương.